Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 197 : Ghép cặp đường phố

Ngày đăng: 21:40 20/05/20


Nhìn cánh cửa sổ mở toang, con chim yến nhà ai sổ lồng bay ngang qua cửa sổ phòng Hàn Thiếu Vy khiến cô thèm thuồng. Giá mà cô có cánh như chim, tự do bay lượn trên bầu trời như thế thì thích biết mấy.



Có cánh??



Bay như chim???



Não Hàn Thiếu Vy đột ngột nảy số, lục trong tủ quần áo khiến nó lộn xộn hết lên, cuối cùng tìm ra được một chiếc dù lượn nhỏ nhắn. Cô cười tinh quái, đeo chiếc dù lên lưng, chuẩn bị nhảy xuống.



Cạch.



Hàn Thiếu Nghi mở cửa phòng em gái, Hàn Thiếu Vy vội vã nhảy bộp lên giường, giả vờ ngủ, đắp chăn kín mít, cố tình quay lưng lại về phía anh.



Hàn Thiếu Nghi thở dài, đến bên cạnh, khẽ khàng vuốt tóc cô:



- Không phải anh muốn nhốt em trong nhà, nhưng anh bắt buộc phải làm thế. Em hiểu cho anh có được không?



Hàn Thiếu Vy cố tình kéo chăn lên qua đầu. Hàn Thiếu Nghi chảy ba hàng mồ hôi trên trán, thở dài nói:



- Nếu em không muốn anh làm phiền nữa thì thôi vậy, ngủ ngon nha.



Anh lặng lẽ rời khỏi phòng cô, tiếng đóng cửa cũng thật nhẹ nhàng. Ba giây sau, Hàn Thiếu Vy bật dậy, lau mồ hôi hột. Anh trai, em biết anh lo lắng cho em, nhưng em thật sự muốn ra ngoài, cứ ở trong nhà mãi như thế này...em sẽ chết vì cô đơn mất.



Hàn Thiếu Vy ôm nỗi áy náy, vơ nhanh lấy cái mũ bảo hiểm rồi khẽ mở cửa chạy lên tầng thượng. Phòng cô ở tầng hai, cô sợ độ cao không đủ sẽ nguy hiểm nên chạy một mạch lên tầng năm để bay xuống. (😃???)



Lên đến nơi, dù mệt bở hơi tai nhưng Hàn Thiếu Vy vẫn cười toe toét. Hê hê, sắp được sổ lồng rồi.



Cô dắt điện thoại vào trong lưng quần, đầu đội mũ bảo hiểm. Thắt dây an toàn xong, cô nhìn xuống đất. Ôi mẹ ơi nó cao vãi cao, thế này mà rơi độp xuống chỉ có nước ăn ***.



Nhưng vì đam mê, Hàn Thiếu Vy bất chấp nguy hiểm.



Cô hít thở sâu, nhắm mắt đếm 1...2...



3!



Rù...



Thân thể cô nặng trĩu xuống, rơi xuống đất trong vài giây. Cảm giác thốn dưới mông bắt đầu ê ẩm chạy lên não.



Phiu~~



Cái dù mở tung ra, tốc độ rơi của Hàn Thiếu Vy dần chậm lại. Cô từ từ, từ từ hạ cánh xuống dưới đất.



An toàn!



Cô cảm động khôn xiết, trốn được rồi, trốn được rồi! Tháo chiếc dù đang vướng trên lưng xuống, vứt ngay dưới chân tường, chạy một mạch ra đường lớn.



Lễ hội đèn trời ở ngay bên kia sông, chỉ cần băng qua một con đường là đến rồi. Đèn đường sáng trưng, người người qua lại tấp nập. Chưa bao giờ Hàn Thiếu Vy một mình đến những nơi đông người như thế này, cảm giác thật phấn khích.



Tung tăng nhảy chân sáo trên đường, bỗng cô bị một người phụ nữ chặn lại. Hmm, nói là phụ nữ cũng không phải, vì nhìn người này có vẻ mới chỉ già dặn hơn cô một chút thôi.



- Tiểu cô nương, cô có phiền nếu chúng tôi phỏng vấn cô một chút không?




- Thực sự các bạn không nhầm người sao?



Hàn Thiếu Vy chỉ chỉ vào hắn, ngớ ngác hỏi Nop. Dương Hàn Phong liền xán tới, chỉ chỉ lên đầu mình:



- Làm sao có thể nhầm được chứ, không thấy quả sừng trên đầu tôi sao? Giống cô y như đúc!



Hàn Thiếu Vy bị dọa cho hết hồn.



Nop cố gắng tạo không khí vui vẻ nhất, đứng ra xa quay, nói to:



- Hai bạn tự giới thiệu với nhau đi.



Hàn Thiếu Vy có vẻ rụt rè hơn, hắn ta sao lại ở đây được chứ, hắn là Dương Hàn Phong hay không phải Dương Hàn Phong.



Hắn cố nhịn cười, hắng giọng:



- Cô giới thiệu trước đi.



- Hàn...Hàn Thiếu Vy, 24 tuổi.



- Mỗi thế thôi sao? Giới thiệu của cô có mỗi tên với tuổi thôi hả?



Hàn Thiếu Vy len lén nhìn lên, càng ngày càng dọa người rồi.



- Đừng có làm người ta sợ!!! - Cô gái bên cạnh Nop kêu lên.



Hắn nhún vai, cười cười:



- Tôi là A Phong. Xin chào, lần đầu gặp mặt.



Thôi thừa nhận đi Hàn Thiếu Vy, cô nhẵm phải cứt chó rồi. Đây chính xác là Dương Hàn Phong, DƯƠNG HÀN PHONG. Hừm, lần đầu gặp mặt cái khỉ gì chứ, anh đang muốn diễn tuồng với tôi đấy à?



- Gặp được đối phương bạn cảm thấy như thế nào?



- Rất tốt đó. Tôi thích kiểu nhỏ nhắn như thế này, rất đáng yêu. - Ánh mắt Dương Hàn Phong nhìn cô tràn ngập sự ấm áp.



- Anh ta nói nhiều quá. - Hàn Thiếu Vy lè lưỡi.



- Này mà nhiều á, tôi còn có thể nói nhiều hơn nữa cơ, nào ngồi đây chúng ta nói chuyện đến sáng. - Hắn nhảy lên.



Ban tổ chức bó tay với trường hợp này.



- Bây giờ chúng ta hãy làm một thử thách đi. Bên kia có một quán hoa, chúng ta sẽ đi trồng một loại hoa bất kì rồi xếp chúng lên giàn. Trong vòng 30 phút mà xếp kín giàn sẽ giành chiến thắng. Phần thưởng khá là hấp dẫn đó nhaaa.



- Gì vậy?



- Một chuyến du lịch Trùng Khánh 3 ngày 2 đêm dành cho hai người.



- Rất thú vị đó. Đi thôi. - Dương Hàn Phong cười tươi nhìn cô. Hàn Thiếu Vy thì không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào, mong muốn gặp hắn cuối cùng cũng gặp được rồi. Vậy mà bây giờ cô muốn trốn đi...