Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 201 : Hai câu chuyện tình yêu

Ngày đăng: 21:41 20/05/20


Hạ An nghe tim mình đập nhanh như chạy Marathon, hai tai phản bội sự bình tĩnh mà đỏ lựng lên. Hạo Thiên len lén nhìn, môi không kiềm chế được mà mỉm cười. Cảm giác hạnh phúc lại tràn đầy trong trái tim của anh. Hạ An giống như một chìa khóa kích hoạt sự rung động của anh trong bảy năm qua.



Mọi sự chìm vào im lặng một hồi lâu, không ai biết bắt chuyện trước như thế nào. Hạo Thiên ngại một thì Hạ An ngại mười. Con gái con đứa mới mười mấy tuổi đầu, chín giờ tối vẫn còn ngồi đây với một ông chú. Hmmm, gọi Hạo Thiên là ông chú cũng có chút quá đáng, nếu ai không biết còn nghĩ hai người là bạn học.



Nhớ đến mấy chai Strongbow trong túi, Hạo Thiên sáng bừng nắng hạ, cầm lấy một chai đưa cho cô:



- Em biết uống không?



- Cái gì vậy ạ? - Hạ An vừa nhìn đã biết ngay là thứ nước cô yêu thích, nhưng muốn giữ hình tượng là một cô gái thanh thuần trong lòng Hạo Thiên đành nuốt nước bọt mà đóng giả làm bạch liên hoa.



- Nước ngọt đấy.



Hạ An khép mắt nhìn anh, không biết anh đang nói thật hay cố tình, cô biết rõ người uống không quen có thể bị say đấy.



- Thật ạ? Sao em nhìn nó giống chai bia quá vậy?



Hạo Thiên thấy Hạ An bán tín bán nghi thì nhịn cười không nổi:



- Hạ An, em nghĩ anh đang lừa em à?



- Ai biết được.



- Thế này nhé, đây là một loại nước ngọt có cồn, nhưng nồng độ chỉ từ 4.5 - 5%. Bia bình thường là 5-6%, rượu gạo từ 18 - 20% nên uống thứ này sẽ không say đâu, yên tâm đi. Anh uống Vodka còn ít khi say, nồng độ của nó từ 35 - 50% lận.



Hạ An có vẻ không vui:



- Anh hay uống mấy thứ có cồn này ghê nhỉ?



- Không có, chỉ khi đi với đối tác là có uống một chút.



- Một chút mà biết rõ như nhà sản xuất ấy.



Hạo Thiên nghẹn họng với cô gái này, anh chỉ lắc đầu, bật nắp rồi đưa cho cô:



- Anh không ngờ là em còn có vẻ mặt này nữa đấy.



Hạ An chột dạ:



- Vẻ mặt gì ạ?



- Dáng vẻ rất giống...



- Giống gì ạ?



- Mẹ anh. - Hạo Thiên cười ha hả, bên cạnh là Hạ An đang mím chặt môi định tung cho anh một cú đấm đường quyền.



Cô quen tay, hoặc là theo quán tính mà ngửa cổ uống hết nửa chai trong một nốt nhạc. Hạo Thiên hơi ngạc nhiên, nhìn cô cùng chai nước trong sự thảng thốt:



- Lần đầu tiên em uống nhiều quá cũng có nguy cơ bị say đấy.



- Em còn lâu đã say. - Hạ An nhún vai.



- Sao anh cứ cảm thấy anh mới là người bị lừa nhỉ?



- Bị lừa mà có làm ăn được gì đâu...



- Hả? Gì cơ?



- Không, anh uống đi, ngon lắm.
- Trà ngon lắm. - Cậu gật đầu.



Thấy Dương Hàn Phong cứ đứng mãi bên cạnh Hàn Thiếu Vy mãi không chịu đi, ngứa mắt chết cậu rồi. Đột nhiên, cậu lại nhớ ra cuộc gặp gỡ hôm qua, bèn giả vờ như rất quan tâm mà hỏi hắn:



- À, hôm qua vẫn chưa được nhìn thấy bạn gái của anh. Chị ta là chủ quán trà này à?



Hàn Thiếu Vy đứng hình, trong lòng nháy lên một tia bực bội, khẽ liếc Dương Hàn Phong.



- Sao hôm qua cậu nói không có hứng mà? - Hắn đắc ý, cười muốn rung vai.



- Chỉ là thắc mắc nhỏ thôi. Anh không trả lời cũng không sao. - Cậu thản nhiên ngồi thưởng trà, để ý nhất cử nhất động của Hàn Thiếu Vy.



Không khí rơi vào im lặng. Dương Hàn Phong vẫn không chịu đi. Tức quá.



- Xem ra tình cảm của hai người rất tốt, còn cùng nhau ngắm đèn trời nữa. Ngưỡng mộ ghê.



Lâm Dương tiếp tục nói móc nói mỉa.



Hàn Thiếu Vy vẫn không hiểu ra chuyện gì, chỉ thấy bực mình. Cô liền lớn giọng nói:



- Lâm Dương, sao hôm nay cậu nhiều chuyện vậy hả? Chuyện của người ta cậu quan tâm làm gì. Uống nhanh lên rồi về.



Thấy phản ứng như bị đổ nước sôi của Hàn Thiếu Vy, hắn cười không ngậm được mồm. Hắn ho khan, thở hắt ra, nghiêm túc kể:



- Đúng là chúng tôi rất hạnh phúc. Tối hôm qua còn cùng nhau thả chung một cái đèn trời.



Hàn Thiếu Vy cảm thấy cơ thể có chút bất ổn, hết nóng lại lạnh. Người bây giờ hắn đang nói tới...là cô?



Nóng quá!!



Dương Hàn Phong thấy tai cô thoáng đỏ, khuôn miệng lại không kiềm nổi nụ cười.



Nghĩ kĩ lại một chút, Hàn Thiếu Vy lại cảm thấy lỡ như sau khi cô về nhà, hắn mới đi hẹn hò với cô gái kia thì sao?



Hừm.



(Logic của con gái thật đáng sợ:)))



Uống xong ly Cappuccino, Hàn Thiếu Vy nói muốn ra xe trước.



Khuôn mặt không một nụ cười lướt qua Dương Hàn Phong.



Ơ, sao hắn lại bị giận rồi?



Lâm Dương đặt tách trà xuống, đến bên cạnh Dương Hàn Phong, đặt tay lên vai hắn, thở dài. Trước khi đi còn cố nói thêm vài câu.



“Người thì khát khao có được tình yêu. Kẻ có rồi lại không biết trân trọng.”



Bảy năm trước, hắn đã phạm phải một tội lớn. Bây giờ, hắn không còn có quyền bên cạnh Vy Khánh nữa.



Trừ khi...



Trừ khi cô ấy muốn.



________________________



Vừa đi học trở lại, nhiều việc quá đi mất:<