Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 67 : Nhà Lâm Thiên Khánh

Ngày đăng: 13:14 30/04/20


Chiều, một giờ, nó ra khỏi phòng chuẩn bị đến nhà Lâm Thiên Khánh. Xuống nhà, thấy bà Vân Thư đang ngồi xem TV, nó liền hỏi:



- Bác ơi, Hàn Phong đâu ạ?



- Nó ra ngoài từ mười hai giờ rồi con. Không biết có chuyện gì mà trông mặt nó dữ lắm. Bác lo quá...



Bà Vân Thư giả vờ như không biết. Kéo nó ngồi xuống ghế. Nó ngoan ngoãn ngồi xuống theo. Bà vuốt ve mái tóc nó rồi ủ dột:



- Con có biết làm sao mà con bác nó giận thế không? Nhìn mặt nó là bác thấy hơi căng rồi đấy.



Nó mím chặt môi nghĩ ngợi. Dù gì chuyện riêng của nó và hắn, nó sẽ tự giải quyết. Không cần lôi cả mẹ hắn vào cuộc làm gì.



- Con cũng không biết. Thôi bây giờ con bận rồi, tối nói chuyện tiếp nha.



Nó xách túi chạy ra ngoài. Lần theo địa chỉ mà Lâm Thiên Khánh ghi trong tờ giấy. Nửa tiếng sau mới đến nơi. Nó choáng ngợp trước vẻ huy hoàng của căn nhà này.



- Wow...không thua kém gì nhà của tên Phong mặt lạnh đó. 



Cả căn nhà là một tòa biệt thự lớn màu trắng sữa, cửa sổ màu vàng kim, rèm cửa cũng màu trắng nên không gian trong nhà đều rất thoáng đãng. Nhưng, cái nhà này lớn quá, tìm bao lâu mới thấy Lâm Thiên Khánh? 



Nó cứ luẩn quẩn vòng đi vòng lại trước cửa ra vào mà không dám đi vào trong. Mãi sau, nó mới nhìn thấy một ông lão tầm 60 tuổi, hình như là quản gia của ngôi biệt thự này.



Ông lão không để nó vào thế chủ động liền cười tươi:



- Cô là tiểu thư Mạch Vy Khánh ạ?



Nó cười nhẹ đáp lại:



- Dạ, chào ông.



- Cô lên phòng đại thiếu gia đi, cậu ấy đang ngồi đợi cô! - Vừa nói, ông vừa đi trước để nó đi theo sau.



Càng vào trong, nó càng bị lóa mắt. Căn nhà này...quá tinh tế và sang trọng. 



Ông quản gia dẫn nó lên một cánh cửa làm bằng gỗ lim, khác hẳn với những phòng khác chỉ có cửa kính hoặc kim loại. Ông chỉ vào trong:



- Thưa tiểu thư, đây là phòng của đại thiếu gia.



Nó hơi ngượng:



- Ông ơi, sau này ông hãy gọi cháu là Vy Khánh thôi ạ, cháu không quen được gọi là tiểu thư. 




- Mi dài, mũi to, môi đỏ. Thật chẳng ra làm sao.



Cậu lẩm bẩm. 



Gần nửa tiếng sau, cậu mới gọi nó dậy. Nó dụi dụi mắt:



- Tôi ngủ được bao lâu rồi hả? 



- Ừm...gần 10 phút thôi. - Cậu đưa một ly ca cao cho nó - Uống đi.



Nó cầm lấy ly, thấy nhiệt độ hơi xuống, bèn hỏi:



- Sao...



- Uống như vậy là vừa tầm rồi.



Lâm Thiên Khánh vừa nói vừa uống, nó cũng gật đầu. Nó và cậu lại ngồi tám chuyện một lúc nữa. Lúc ấy, cũng khoảng 6 giờ tối.



Miệng nó lem nhem bởi ca cao, Lâm Thiên Khánh nhìn vào, lấy khăn định lau đi. Nhưng nhìn thấy ánh mắt kinh khủng của nó, cậu lại vứt cho nó cái khăn lau:



- Tự lau đi. Làm gì mà nhìn ghê thế không biết. 



Nó cầm lấy cái khăn.



Sáu giờ ba mươi phút tối...



Nó bất chợt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đã tối hẳn liền thảng thốt:



- Chết, tối rồi. Tôi về đây.



- Để tôi đưa cậu về.



- Không, không cần đâu. Tôi tự về được.



Chưa kịp để cậu nói thêm câu nào nữa, nó đã chạy như bay ra khỏi phòng cậu. Tối quá rồi, không biết hắn và mẹ hắn có lo lắng gì không nữa. 



Để hắn đợi lâu quá, hắn lại không thích, lại giận thì sao??



Suy nghĩ tái diễn trong đầu, nó bắt taxi, phóng về nhà.