Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 68 : Lạnh lẽo

Ngày đăng: 13:14 30/04/20


Về đến nhà, lại không như nó tưởng tượng... 



Căn nhà sáng trưng, nhưng không có ai ở phòng khách cả. Nó tự cười bản thân mình, lại quá ảo tưởng rồi. Nó cứ nghĩ rằng hắn đang ở trong phòng khách đợi nó. Nhưng không phải.



Nó bước lên bậc cầu thang, tiếng giày vang xa đến lạ. Chưa bao giờ nó có cảm giác trống vắng như thế này. 



Tối, lúc ăn cơm, hắn cũng không xuống ăn cùng. Bà Vân Thư bèn lấy một phần cơm cho hắn, bảo nó đem lên.



Nó cũng không muốn đi cho lắm:



- Thôi ạ, tốt nhất bác nên đem lên cho anh ta. 



- Hai con đã xảy ra chuyện gì à?



Bà Vân Thư cũng đã biết mọi chuyện, nhưng bà không ngờ lại đến mức này. Con trai bà chưa bao giờ giận mấy cái chuyện vu vơ lung tung đó. Hôm nay lại vì lời nói lúc ngông cuồng mà giận dỗi cả ngày. 



- Không ạ. - Nó ủ dột trả lời. 



- Vậy thì con đem cơm cho nó đi. 



Bà đưa cho nó phần cơm, nó miễn cưỡng phải lên phòng hắn. 



Đứng trước cửa, nó không biết làm cách nào. Lúng túng một lúc, nó mới gõ cửa. 



Cộc...cộc...cộc...



- Ai? - Tiếng hắn trong phòng vang ra.



- Mẹ anh đem cơm lên cho anh này, tôi để ngoài cửa, anh ra lấy mà ăn đi.



Nó trầm ngâm nói.



Hắn lại vọng ra:



- Đem đi.



Nó không nói gì, lẳng lặng quay về phòng, không cả ăn uống gì nữa. Nó mệt mỏi lắm rồi, đau lắm rồi. Lúc này, hắn chẳng muốn gặp nó, thì nó cũng chẳng buồn gặp ai cả.



Giá mà có Hạo Thiên hay Minh Khang ở đây thì tốt.



Hắn đang chăm chú vào màn hình laptop, khi nghe nó nói thì không thể chú tâm vào cái gì được nữa. Bực qua hắn bèn mở cửa ra ngoài. Mấy giây sau, nhìn thấy khay thức ăn được để gọn một góc.



- Con bé này...



Hắn cầm khay thức ăn xuống nhà. Bà Vân Thư vẫn đang ăn. Thấy mẹ, hắn liền hỏi:



- Con bé kia đâu rồi mẹ? 



- Trên phòng ý. - Bà trả lời 




Nó vẫn một mình đến trường như mọi ngày, nhưng hôm nay, những ánh mắt kia không còn nhìn nó như xưa nữa. Mọi người khinh bỉ nhìn nó, xì xào:



- Hình như anh Hàn Phong đá nhỏ kia rồi hay sao ấy.



- Anh ấy có quen nhỏ đó bao giờ mà bảo đá. Là con nhỏ đó đắc tội với anh ấy nên bị đuổi việc rồi chứ gì?



- Thấy chưa, tao đã bảo con nhỏ thư kí này chẳng được lâu đâu. 



- Chị Lệ Anh cũng sắp làm gì con này rồi hay sao ấy, đáng đời.



-...



Nó cắn môi, chạy về lớp. Chưa đi được bao nhiêu thì lại đụng trúng nhóm Huỳnh Lệ Anh. Một con bé mặt mũi hung hãn như chó săn, tóc nhuộm bảy màu như cầu vồng tiến lên, chua ngoa nói:



- Con nhỏ kia, mày không có mắt à? Đi trúng bọn tao rồi ngẩn mặt ra như thế hả?



- Là mấy người đụng tôi trước. - Nó lạnh lùng trả lời. 



- Mày...- Ả ra đưa tay lên.



Huỳnh Lệ Anh tiến lên, nắm lấy tay của đàn em:



- Thôi nào, Như Quỳnh, dù gì chị cũng có việc tìm nó.



Con bé tên Như Quỳnh đó lùi xuống, đắc chí cười lệch. 



Huỳnh Lệ Anh đến gần nó, cười khẩy:



- Bị anh Phong hắt hủi rồi mà vẫn có thể kiêu căng như thế cơ à? 



- Gì cơ? - Nó hỏi.



Huỳnh Lệ Anh khoanh tay, đi vòng vòng quanh nó:



- Ngày trước ve vãn, tán tỉnh anh Phong, ăn may được anh ấy cho làm thư ký hội học sinh nên vênh váo trong trường. Bây giờ bị đuổi rồi mà vẫn mặt dày như vậy à?



Nó cười nhếch môi:



- Ai ve vãn ai? Chị ăn nói cho cẩn thận. Không phải ai cũng như chị, chỉ có ve vãn, tán tỉnh mới kiêu căng. Và nhắc lại cho chị nhớ, tôi luôn vênh váo như vậy, nhất là đối với loại người như chị.



- Mày...



Huỳnh Lệ Anh tức tối đưa cánh tay lên, định tát nó một cái, nhưng lại bị bàn tay của ai kia giữ lại, đẩy mạnh ra...



______



Tác giả không biết cho Hàn Phong cứu nó hay Thiên Khánh cứu nó nữa. Hoang mang quá..