Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!
Chương 73 : Tôi thích em
Ngày đăng: 13:14 30/04/20
Dương Hàn Phong là lần đầu đi mua “cái đó” cho con gái, nên khi bước xuống xe, hắn đã bắt đầu cảm thấy lo lắng. Mức độ nổi tiếng của hắn như thế nào, không phải hắn không biết. Hắn tuy không sợ người ngoài sẽ dòm ngó rồi nói này nói nọ hắn nhưng rồi sẽ có tin đồn là hắn có bạn gái, rồi...nó sẽ gặp rắc rối hơi to với đám fangirl - Windy Love của hắn.
Trước tiệm tạp hóa, tim hắn cứ đập thình thịch. Đây là gian đồ gia dụng này, đây là gian rau củ này, đây là gian thức ăn nhanh này, còn...gian dành cho phụ nữ đâu nhỉ??
À, chắc là gian đồ dùng cá nhân rồi.
Hắn đỏ mặt bước tới gian hàng đồ dùng cá nhân, đưa mắt tìm kiếm một thứ gì đó “lạ lạ”.
Hắn lẩm nhẩm: “ Là cái thứ hay quảng cáo trên TV đó sao? ”.
Dầu gội này, dầu xả này, sữa tắm, sữa rửa mặt. Đầy đủ hết. Có cả...mấy cái như Dạ Hương, Quý Thi, Quy quy zét zét gì đó nữa cơ, hắn nuốt khan, cố để khuôn mặt trắng đẹp hoàn hảo của hắn không bị đỏ hóa.
Hắn đi đi lại lại, nhưng vẫn không tìm thấy thứ được gọi là “cái thứ hay quảng cáo trên TV”. Rồi, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một đống, một lũ những gói nhỏ nhỏ con con ấy.
Tìm thấy mục tiêu, hắn thấy nhẹ nhõm hẳn ra, nhưng...nhiều loại như thế này, biết chọn cái nào nhỉ?
- “Cái nào dùng tốt nhất đây nhỉ?” Hắn gãi đầu, nói nhỏ.
Xung quanh hình như không có người, hắn bắt đầu thấy nản, không ngờ việc chọn mấy thứ này lại khó đến thế. Dù sao cũng chỉ dùng cho một việc, làm sao phải sản xuất ra nhiều loại thế này? Hắn là đàn ông con trai, làm sao mà chọn??
Hắn đưa tay sờ nhẹ một gói nhỏ màu hồng nhạt.
Chọt chọt...
Tiếng kêu “ Bíp...bíp...” nghe thật dễ thương. Hắn cười gượng, rút tay ra, đút vào túi quần. Sau đó lại thấy một gói nhỏ nữa màu xanh dương...
Bóp bóp...
Mềm thật đấy.
Hihi...
Còn gói màu vàng này thì sao nhỉ??
Xẹt...xẹt...
Mát thật...
Hôhô...
Hắn cứ chọt thử hết tất cả các “gói màu” trong tiệm tạp hóa, chợt nghĩ đến nó đang quằn quại ở nhà, bèn giật mình chọn đại lấy một gói. À, không, mỗi loại chọn một gói. Ahihi...
Ra đến cửa tiệm, mặc dù đã được chủ quán cho thêm chiếc túi ni lông đen nhưng hắn vẫn cảm thấy ngại, những con mắt hiếu kì và đắm đuối cứ nhìn hắn chằm chằm.
Cái điện thoại đâu rồi? Mày có thể che giúp ta khuôn mặt.
Thế là hắn giở điện thoại ra, rồi giả vờ làm như đang nghe điện thoại, che hết cả một phần mặt bên phải, rồi nhanh chóng lái xe về nhà.
Công cuộc đi mua mấy thứ này thật vất vả và gian lao biết chừng nào. Chết thật đấy.
Về nhà, bà Vân Thư đã đi salon từ sớm. Căn nhà vắng lặng. Tiếng bước giày lộp cộp, lốp cốp của hẳn nện lên cầu thang.
- Này, không phải em vì xúc động quá nên bị câm tạm thời rồi chứ?
Nó lắc người làm tay hắn tuột hẳn ra, hắn chép miệng:
- Ngại rồi à? Haiza, đúng là, con gái các em...vậy thì, nếu đồng ý, thì quay lại, gật đầu nhé. Nào, 1, 2,...
Nó vẫn không quay lại, hắn hơi lo sợ. Có phải... Nó...không thích hắn không? Nhưng, trên đời này làm gì có ai không thích hắn cơ chứ??
Hắn nói lớn:
- NÀY!!
Đến giờ, nó mới nhăn nhó quay đầu lại, nhìn hắn với con mắt bi thảm:
- Đau...bụng...quá...
Hắn giật mình, nuốt nước bọt gặng hỏi nó:
- Em có nghe tôi nói gì không đấy?
Nó vừa ôm bụng vừa trả lời:
- Nói...gì...chứ?Đau...bụng...bỏ...mẹ...ra...đây...này...
Hắn chột dạ:
- Vậy là...tất cả những lời nói lúc ấy, em đều...không nghe thấy sao??
- Nghe gì chứ? Đau bụng chết đây...
Hắn ức chế:
- Mạch Vy Khánh, em là đang đùa tôi, đúng không???
- Anh...làm gì mà to tiếng vậy chứ?
- Em...
Hắn không chịu được nữa, ép nó xuống giường. Hắn như đè lên người nó, ai chân quỳ xuống ga giường, hai khuôn mặt chỉ cách nhau 30 cm...
- Mạch Vy Khánh, hôm nay tôi không cho em biết thế nào là lễ độ, tôi không tên là Dương Hàn Phong!
Nói rồi, hắn từ từ cúi xuống, đặt xuống môi nó một nụ hôn nhẹ...
______
Đọc bình luận thấy có bạn bảo nên cho hai người yêu nhau nên...hôm nay để hắn tỏ tình luôn. Nhưng nó có đồng ý không thì chưa biết nhé.
Ahihi...