Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!
Chương 74 : Độc quyền chiếm hữu
Ngày đăng: 13:14 30/04/20
Khoảnh khắc hai đôi môi sát gần nhau, nó dường như không cưỡng lại được, nhưng vẫn có chút ý chí đẩy hắn ra. Hắn không những không mảy may để ý đến lực đẩy nhỏ xíu của nó, mà ngược lại còn hôn sâu hơn, giống như muốn nuốt nó vào trong tim, không cho đi đâu nữa.
Môi của hắn ngọt đến nỗi, hệ thần kinh vốn rất minh mẫn và liêm thanh của nó tự dưng lại bị tê liệt, tứ chi rã rời không nhúc nhích nổi. Cứ như bị mua chuộc bởi một thứ thuốc nào đó. Nụ hôn đầu của nó, first kiss của nó...ôi mẹ ơi...
Nhưng cảm giác đầu môi được ủ ấm như thế này, thực sự rất thoải mái. Tim nó đập mạnh liên hồi, nhịp thở cũng nhanh dần. Cả hắn cũng vậy, nó có thể nghe thấy tiếng đập loạn nhịp từ con tim của hắn như hòa vào nhịp đập của nó. Một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp toàn thân.
Nó vội vàng thở dốc, dường như lại tạo cơ hội cho hắn làm loạn. Hắn cắn lấy đôi môi anh đào của nó, thanh âm ấy lại kích thích lên đại não của nó. Nó dùng hết sức lực cuối cùng để đẩy hắn ra, một tay giơ lên định cho hắn một cái tát.
Hắn rời môi nó, một tay nhanh chóng bắt lấy đôi tay yếu ớt của nó trên không trung:
- Mạch Vy Khánh, em làm loạn vậy đủ rồi đấy.
- Dương Hàn Phong, anh là đồ khốn nạn, đồ lợi dụng, đồ vô sỉ nhà anh...- Nó thở hổn hển.
Dương Hàn Phong nhếch mép, cúi xuống gần nó:
- Em còn nói nữa, tôi hôn em đấy.
- Thỉnh anh tự trọng. - Nó tức giận vùng vẫy nhưng vẫn không thoát khỏi vòng tay rắn chắc của gã vô sỉ kia.
Hắn nhìn nó, ánh mắt chứa đầy gian tà:
- Nụ hôn vừa rồi là tự trọng của tôi.
- Anh...hôm nay anh uống lộn thuốc hay do tôi lẩm cẩm vậy hả?? - Nó thều thào.
- Mạch Vy Khánh. Tôi đã nói rồi, hôm nay tôi không cho em biết thế nào là lễ độ, tôi không tên là Dương Hàn Phong.
- Vậy...anh hôn tôi, là lễ độ à?
- Là việc nên làm thôi. Sau này chúng ta sẽ còn làm nhiều hơn thế nữa. - Hắn giở giọng “biến thái” nhìn nó.
Nó run rẩy nhìn khuôn mặt phóng đại của hắn ở trước mặt. Hắn chắc chắn bị ma nhập rồi, hay sáng nay ra tiệm tạp hóa chắc ăn nhầm bả chó bả chuột gì đó rồi. Không hơi đâu tự dưng đi làm mấy chuyện này cả.
Nó từ từ đưa tay lên, cảm tưởng như sắp vuốt má hắn. Nhưng không, nó đặt tay lên trán hắn, cau mày:
- Không có sốt mà. Anh hôm nay ăn phải thứ gì vậy hả!
- Suýt thì ăn được em. - Hắn cười.
- Anh...tôi lạy anh đấy. Rốt cuộc thì anh cần gì hả?
- Cần em thôi. - Hắn vui vẻ.
- Cậu có ghể giúp tôi à?
- Dạ...nếu việc đó không nằm ngoài khả năng của em.
- Nghe nói, cậu là dân sát gái? - Hắn hỏi.
Gấu Trắng hơi ngạc nhiên vì chủ đề Dương Hàn Phong vừa nhắc tới, nhưng không để hắn chờ lâu, anh ta ngại ngùng đáp:
- Cũng...cũng bình thường thôi ạ. Anh đang gặp rắc rối về tình cảm sao?
Hắn thở dài:
- Không giấu gì cậu. Tôi vừa bị một con bé cứng đầu cự tuyệt.
BỊCH một cái, Gấu Trắng ngã lăn xuống sàn nhà. Miệng còn lắp bắp gì đó không thôi. Lão Đại...bị...cự tuyệt sao? Mặt Trời hôm nay mọc hướng Tây hay người ngoài hành tinh xuất hiện vậy??
Đứng dậy ngồi lên ghế, Gấu Trắng mới bình tĩnh hỏi lại hắn:
- Cô gái đó...
- Nó rất cứng đầu. Tôi không biết cô ấy đó có thích tôi không nữa. Hiện tại tôi đang rất hoang mang. Cô ấy cũng giận tôi luôn rồi. Vì tôi lỡ...cưỡng hôn cô ấy.
- Cái gì?? Lão Đại...anh...cưỡng hôn??
Gấu Trắng suýt thì đứng tim mà chết lăn quèo ra sàn. Trời ạ, Lão Đại của anh mặt nào cũng giỏi. Nhưng sao về vấn đề tình cảm này lại vụng thối vụng nát như thế cơ chứ.
Hắn thở dài lần hai:
- Nghĩ lại rồi mới thấy hối hận. Thực sự tôi rất muốn biết, cô ấy có thích tôi hay không. Cậu có kế nào không?
Gấu Trắng trầm ngâm một lúc, rồi mỉm cười. Đặt tay lên vai hắn:
- Muốn biết một cô gái có thích anh hay không, anh chỉ cần làm cho cô ấy...ghen là được.
- Ghen?? - Hắn trố mắt hỏi.
- Chính xác. Nếu một cô gái thực sự thích anh, thì chắc chắn cô ấy sẽ ghen lồng lộn lên khi thấy anh thân mật với người con gái khác thôi. - Gấu Trắng truyền tải đạo lý “nổi ghen” của con gái.
- À...ra vậy. Tôi biết rồi. - Hắn gật gù.
Hắn cười nhạt, lắc nhẹ ly Volka trên tay. Làm cho nó ghen à? Trong đầu hắn bắt đầu xuất hiện một hình ảnh...