Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 80 : Một tuần luyện tập không nghỉ

Ngày đăng: 13:14 30/04/20


Hai cặp, bốn người, nhưng chỉ có hai người là bận rộn. Lâm Thiên Khánh dường như chỉ làm osin cho nó, nó kêu gì nghe nấy, bảo gì lấy đấy chứ không đụng vào một lát hành sợi rau. Còn Huỳnh Lệ Anh vì sợ hỏng móng tay nên đã để hắn làm một mình, cô nàng chỉ làm chức vụ lấy đồ cho hắn. Lâm Thiên Khánh và Huỳnh Lệ Anh đứng hai bên, nó và hắn đứng giữa cắt thái liên tục như cái máy. Được 15 phút, Huỳnh Lệ Anh chán nản nói với hắn:



- Anh Phong, em thấy hơi mệt. Em ra ngoài một chút, lát nữa em về. 



- Ừ. - Hắn trả lời, sau đó Lệ Anh cởi bỏ bộ quần áo đầu bếp trên người, xí xớn chạy ra ngoài. 



Giờ bên hắn chỉ còn hắn lẻ loi làm một mình, còn bên nó thì... 



- Lâm Thiên Khánh, ớt... 



- Ớt đến đây... 



- Lấy cho tôi nước chanh! 



- Nước chanh đây! 



- Tỏi đâu? 



- Muốn tỏi, tỏi có ngay!!



- Sườn? 



- Sườn đâu nhỉ? À đây!! 



- Lấy cho tôi... 



- Vy Khánh, tôi cũng là con người mà, đâu phải cái máy mà cậu sai vặt tôi liên tục vậy? Thôi, tôi ra ngoài chút. - Lâm Thiên Khánh nhăn mặt, trốn ra ngoài. 



- Cậu...- Nó cứng họng. Cái tên này, học không học, thi cử cái gì cơ chứ! 



Cả gian bếp lớn chìm trong im lặng, cả nó và hắn đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình. Đột nhiên, hắn dừng tay lại, đi ra đằng sau vừa tựa lưng vào gian handmade vừa uống nước. 



Nó nhìn hắn, một giây sau liền quay lên. Hắn làm gì thì làm, liên quan gì đến nó chứ? 



Hắn đặt ly nước xuống bàn, vô tình hỏi:



- Em thích tham gia cuộc thi này lắm à? 



Suy nghĩ một chút, nó trả lời:



- Giống anh thôi. 



- Sao tự nhiên lại đổi thái độ nhanh vậy? Chẳng phải hôm đó tôi đã nói là chỉ đùa thôi sao? 



Nghe hắn nói vậy, bàn tay nó dừng hẳn lại. Đây mới chính là lý do nó lạnh nhạt với hắn như thế. Nếu hắn không nói đùa, thì có lẽ...mối quan hệ giữa hai người đã có thể tiến thêm một bước nữa. 



Nhưng...thực tế là, hắn đang đùa. 



Nó không trả lời, tiếp tục công việc đang dang dở của mình. Hắn lại nói:




Nó nhìn cậu, rồi nở một nụ cười nhẹ, bất ngờ, nụ cười ấy lại bị bắn nhìn thấy, tay đang gắp thịt cho Huỳnh Lệ Anh thì xiên lên mũi cô ta. Miếng thịt bò không vào miệng mà đậu ngay trên mũi của Lệ Anh làm cô ấy suýt sặc mà chết. Tuy thế, Lệ Anh vẫn nở nụ cười tươi như hoa héo nhìn hắn, quý tộc lau đi chỗ nước sốt dính trên mặt. Nó bụm miệng cười, sống vì thể diện thì có ngày chết. 



Nó bắt đầu nếm thử sườn xào của cậu. Miếng sườn vừa vào đến miệng, một nùi vị cay cay, mặn mặn lan toả trên đầu lưỡi nó, toả ra mùi thơm thoang thoảng. Nó gật đầu nhìn cậu, giơ ngón cái ra hiệu “like”. Cậu tự hào cười, nụ cười như ánh ban mai. 



Nhưng sao khi miếng sườn trôi qua cổ họng nó lại có mùi lờ lợ làm nó muốn nôn ra ngoài. Quái thật... 



Nó bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh làm hắn và cậu lo lắng nhìn theo. Hắn quắc mắt nhìn Lâm Thiên Khánh:



- Sao? Nấu bỏ gì vào nhà con nhóc đó lại phải chạy vội thế? 



- Chắc ngon quá, sung sướng quá nên vào nhà vệ sinh để cười. - Cậu thản nhiên tự sướng. 



- Nói không chừng lại ngộ độc thực phẩm. - Hắn nói bóng gió. 



Vừa lúc ấy, nó từ trong nhà vệ sinh bước ra, cậu không nói gì nữa, hỏi nó:



- Sao? 



- Không gì. - Nó uống ừng ực ly nước. 



- Chắc tại tôi nấu ngon quá đây mà. - Cậu cười toe. 



- Còn kém canh gà của tôi. - Nó rùng mình. 



- Tệ vậy cơ. - Cậu chán nản - Tuần sau thi rồi phải không? 



Nó chưa kịp trả lời, hắn đã cắt ngang:



- Nhận thua đi là vừa. Nấu không biết nấu thì thi thố cái gì cơ chứ. 



Nó cười khẩy, chống hai tay lên bàn, nhìn vào mắt hắn, bá đạo nói tròn vành, rõ chữ:



- Tôi không phải là người dễ nhận thua, anh cũng biết mà. Ba mươi chưa phải là Tết, anh và Huỳnh tiểu thư đây đừng vội mừng. 



- Được rồi, tôi sẽ xem em thắng bọn tôi như thế nào. - Hắn nở nụ cười ngọt ngào. Từ khi tham gia cuộc thi này, hắn đã thay đổi rất nhiều. Tuy thay đổi vì nó nhưng lại luôn hướng về phía Huỳnh Lệ Anh làm nó không ưa tẹo nào. 



Cả mấy buổi chiều tiếp theo nó đều đến nhà hàng này học. Hàn Phong và Lệ Anh từ hôm đó cũng không đến nữa, điều này làm nó dễ chịu hơn nhiều. Trình độ nấu ăn của nó ngày càng phát triển, bộ não tuy cá vàng nhưng tiếp thu nhanh của nó chẳng mấy chốc đã luyện đến mức tuyệt đối. Ngày cuối cùng, nó đến đây, làm một món cá, đưa cho bếp trưởng Mã Viên nếm thử. Ăn xong, ông cười tươi:



- Tiểu thư quả thực tiếp thu rất nhanh. 



Nó cười hạnh phúc, cắt một miếng cho Lâm Thiên Khánh. Lần đầu tiên cậu nổi hứng khen nó:



- Ngon lắm. 



Nó thở phào. Ngày mai thi rồi, nhất định phải lọt vào top 5. Nếu không vì thể diện thì cũng phải vì tương lai của nó, được cộng điểm thành tích cơ mà. 



Đêm hôm ấy, nó mất ngủ.