Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 83 : Đột nhập

Ngày đăng: 13:15 30/04/20


Sáng hôm sau... 



Ở lớp 10A3, một con bé đang cố gắng lục lọi khắp nơi một cái gì đó với vẻ mặt táo bón. 



Gương mặt nó xanh lè xanh lét, đôi mắt đã ngân ngấn một tầng nước. Sổ nhật kí của nó...đâu rồi? 



Nó cố bình tĩnh giở đi giở lại mấy quyển sách trong cặp, nếu cơ may thì sổ gạo của nó còn kẹp trong đó. Nhưng không, nó chẳng tìm thấy gì cả. 



Thấy Lâm Thiên Khánh bước vào khi đi mua hai ly nước chanh về, nó vội vàng kéo cậu ngồi xuống. Vừa lúc ấy thì chuông reo. 



- Lâm Thiên Khánh, cậu có thấy sổ gạo của tôi đâu không? - Nó lo lắng hỏi. 



- Có...có...- Lâm Thiên Khánh uống ừng ực ly nước chanh. 



Nó vui như nhặt được vàng, lay lay người Lâm Thiên Khánh một cách mạnh bạo:



- Đâu? Ở đâu? 



- Có...có thấy đâu - Lâm Thiên Khánh cười sặc. 



Nó bị hụt hẫng một cú lớn, đẩy cậu ra, khuôn mặt hằm hằm. Cuốn sổ ấy mà rơi vào tay ai thì nó không còn mặt mũi nào mất. 



Nhật ký à....



Vào giờ, nó cứ suy nghĩ miên man về quyển sổ gạo của mình. Nó thật không tưởng tượng được khi cuốn sổ ấy lọt vào tay một người trong cái trường này. 



Kinh and Queen nó cũng không còn mặt mũi nào đi thi nữa. 



Nhưng...rõ ràng lúc đến lớp vẫn còn mà. Sau đó... 



Sau đó nó đút vào cặp. Có hai trường hợp: Một là còn ở trong cặp, hai là kẹp vào trong quyển sách nào đó. Nhưng trong cặp không có, cũng không kẹp trong quyển sách nào cả. 



Khoan...hôm nay có Toán, mà hình như nó chưa kiểm tra đến vở bài tập Toán...thì chắc là quyển số kẹp trong quyển bài tập Toán... 



Mà bài tập Toán thì... 



Nộp cho thầy hiệu trưởng rồi (thầy hiệu trưởng dạy Toán) 



Mà nộp cho thầy hiệu trưởng thì quyển sổ cũng đang ở phòng hiệu trưởng... 



Ôi thôi, chết mẹ nó rồi... 



Hiệu trưởng mà đọc được... Thì chỉ còn nước đóng gói về quê, không học hành gì nữa. 



Nó hốt hoảng nói với Lâm Thiên Khánh:



- Chết rồi, quyển sổ gạo của tôi kẹp trong bài tập Toán nộp cho hiệu trưởng rồi, làm sao bây giờ??



Lâm Thiên Khánh nhíu mày một lúc, rồi cười gian:



- Có cách rồi. Lại đây nói nhỏ cho nghe... 



Nó gật đầu, ghé tai nghe Lâm Thiên Khánh nói:



- Là thế nà[email protected]$&#&&#@%2%2%&#&#&2%2%#&#%. Hiểu chưa? 



Nó cười gật gù:




Nó nhân cơ hội ấy, phi thẳng ra cửa sau, kéo tay Lâm Thiên Khánh chạy mất xác. 



Hiệu trưởng tìm toát mồ hôi vẫn không thấy con mèo, ngồi phịch xuống ghế, lau mồ hôi, thắc mắc:



- Chẳng lẽ phòng này có ma? Mà tiếng kêu của con mèo đó có gì đó lạ lạ... 



*



Lên lớp học, nó lại giả vờ mệt mỏi, tựa lưng Lâm Thiên Khánh vào lớp. 



Cả lớp nháo nhác:



- Vy Khánh sao rồi? 



- Đỡ hơn rồi - Lâm Thiên Khánh cũng phải bái phục vì độ diễn sâu của nó. 



Hai đứa xin cô giáo về chỗ rồi ngồi cười tủm tỉm với nhau.



Sang tiết sau, nó đang ngồi cười hí húi cười nói với Lâm Thiên Khánh. Hiệu trưởng huy động cả cô tổng phụ trách và cô phó hiệu trưởng đến từng lớp hỏi thăm. Cô giáo đang giảng bài trên bảng thì dừng lại, cúi đầu chào khi thấy thầy hiệu trưởng đứng trước cửa phòng:



- Thấy hiệu trưởng... 



- Em chào thầy! - Cả lớp đồng thanh. 



Thầy hiệu trưởng xua tay ra vẻ không cần chào, rồi đi thẳng vào vấn đề:



- Các em có ai nhìn thấy con mèo nào trong trường không? 



- Không ạ. - Cả lớp từng người một nói. 



Thầy hiệu trưởng ảo não:



- Thôi được rồi, nếu có thấy thì tránh xa nó ra và lên báo với thầy. Con mèo đó bệnh nặng lắm rồi đấy. 



Nghe thầy nói đến đây, nó không chịu được cười thành tiếng, còn Lâm Thiên Khánh thì tức ứ chịu được. 



Mèo bệnh? 



Lại còn...nặng lắm rồi đấy? 



Đây là trêu ngươi cậu à? 



- Vâng ạ. - Cả lớp đồng thanh. 



Thầy hiệu trưởng gật đầu rồi đi sang lớp khác, hỏi thăm. 



Nó cười sặc sụa nhìn Lâm Thiên Khánh đang tức khoằm khoặm:



- Haha, mèo bệnh, mèo bệnh. 



Lâm Thiên Khánh lườm nguýt nó:



- Nếu không vì cậu thì tôi có được trao tặng cái “biệt hiệu danh giá” đó không? 



Nó cứ cười, trời ơi, buồn cười chết mất. Cái tên Lâm Thiên Khánh này khi giận dỗi cũng đáng yêu chết đi được.