Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!
Chương 90 : Tương xứng với cậu hay hắn
Ngày đăng: 13:15 30/04/20
Chiều hôm thứ năm, lịch tập nhảy (hay còn gọi là khiêu vũ) với Hạo Thiên. Lâm Thiên Khánh tất nhiên cũng đi theo. Nó lê cái xác đau ê ẩm, dư âm của buổi tập đi giày cao gót ngày hôm qua. Hai mắt cá chân nó như sưng phù lên, nhức nhối.
Nhưng vẫn phải vội vàng lết xuống nhà khi nghe tiếng còi xe của Lâm Thiên Khánh ầm ầm trước cổng. Chết rồi, không thể để Lâm Thiên Khánh vào nhà rồi nhìn thấy hắn đang ngồi nhởn nhơ xem TV được.
Dưới nhà, hắn quả nhiên đàn ngồi gọt táo xem TV. Thấy nó xuống thì buông dao, nhưng ánh mắt vẫn không rời cái TV:
- Tập nhảy đó hả?
- Ừ! - Nó trả lời vội.
- Cẩn thận ngày mai thằng Thiên lại phải bó bột bàn chân đấy. - Hắn tủm tỉm, cắn miếng táo “rộp” một cái.
- Tôi đấm anh giờ. Khẩu nghiệp!
Nó nói xong thì lướt vội ra cổng, hắn ngồi trong nhà thôi xem TV, cũng vứt miếng táo xuống nhà. Không nói không rằng bỏ lên phòng.
Ngồi trên xe Lâm Thiên Khánh, nó có chút buồn ngủ. Gà gật hết bên này sang bên kia, cuối cùng buồn ngủ quá chúi về phía trước.
Cộp...
Tiếng va chạm giữa đầu nó với phần trước của ôtô khá lớn làm nó tỉnh ngủ hẳn. Tay nó cảm nhận thấy quả ổi to đùng mọc trên trán nó ngày một đỏ rát, nó không khỏi mếu máo nhìn cậu. Lâm Thiên Khánh dừng xe, quay sang nhìn nó, cậu bật cười:
- Chừa cái tội đâu cũng vạ ngủ được.
- Lâm Thiên Khánh... - Nó nhăn nhó, xoa xoa cục sưng trên trán.
- Đùa thế, ngồi yên. Tôi băng vết thương cho.
Cậu lục trong ngăn tủ trước mặt một miếng băng dán cá nhân. Hình như chỉ có cậu có miếng băng kiểu này. Vì trên đó có vài nét chữ lờ mờ “Thiên Khánh” và hai cái chuông ở dưới. Cậu cẩn thận bóc ra và dán lên cho nó.
- Người đâu mà vụng về thế không biết...
Cậu vừa dán vừa nói, hình như lực có mạnh hơn chút làm nó kêu lên:
- Đây là giết người không cần dao a~!
- Tại cậu chứ tại ai!
Lâm Thiên Khánh nói, rồi lại tập trung lái xe.
Phòng tập của Hạo Thiên...
Hai người đến nơi, Hạo Thiên đã đến là bao giờ. Nhìn thấy nó cùng vết thương đang được băng trên trán, anh lo lắng:
- Nhóc con, em sao vậy?
- A, không gì. Bất cẩn xíu à... - Nó cười.
“Hậu đậu. Em cứ thế này làm sao anh yên tâm đây...” - Hạo Thiên lo lắng nghĩ. Cô gái này còn ngây thơ quá, ngoài xã hội kia không đơn giản như cô ấy nghĩ. Cuộc thi này không đơn giản chỉ chọn ra King and Queen, cũng như buổi dạ vũ tối hôm đó không đơn giản là thi đấu giữa những cặp đôi.
Mà là...cuộc tranh chấp giữa những người có quyền lực và địa vị với những người tầm thường. Học sinh trường Hoàng Kỳ nổi tiếng chơi rất thâm và độc. Một cô gái như nó tại sao lại chọn thi vào trường như thế này.
Công nhận là trường Hoàng Kỳ chuẩn quốc gia rồi đấy, cơ sở vật chất và chất lượng học tập bậc nhất thành phố nhưng cái gì cũng có mặt trái của nó. Ở Hoàng Kỳ, phân biệt giai cấp rất rõ ràng.
Thấy vẻ mặt Hạo Thiên có vẻ âu tư, nó tinh nghịch hỏi anh:
Nó về đến nhà, lòng tràn ngập lo lắng. Không biết vết thương của Lâm Thiên Khánh như thế nào rồi.
Nó nhìn xuống chân mình, aisss, đau chết được.
Nó lê về phòng mình. Bà Vân Thư chắc lại đi Spa nên không thấy có trong nhà. Nó khó khăn lắm mới leo lên được chiếc cầu thang, mở cửa phòng mình, nó ngạc nhiên khi thấy Dương Hàn Phong ngồi lù lù đọc sách trên bàn học của nó.
Nhưng vì chân đau, nên nó không nói gì hắn cả. Xập xềnh lết xác về giường, nó nằm vật ra, lảm nhảm:
- Tùy anh muốn làm gì thì làm. Tôi mệt rồi. Không còn sức để...
Nó chưa nói hết câu, Dương Hàn Phong đã quẳng quyển sách xuống đất. Ám mị tiến lại gần nó. Ngửi thấy mùi ám khí, nó bật dậy. Giật mình khi thấy khuôn mặt đẹp trai không tì vết của hắn đang ngày càng gần mình.
- Ê...ê...Dương...Dương Hàn Phong. Vừa nãy là tôi nói nhảm, tôi lỡ lời... Anh...đừng manh động. Bình tĩnh...
Dương Hàn Phong cười nhếch soái thần một cái, dí đầu nó:
- Nghĩ vớ nghĩ vẩn!
Nói rồi gắn cúi xuống, nhìn vào đôi chân đau của nó:
- Đau ở đây phải không?
Nó gật đầu.
Hắn cẩn thận xem xét “vết thương”. Tuy chỉ là vài vết trầy xước, chủ yếu là đau bên trong nhưng hắn vẫn bẻ quặt bẻ quẹo gì đó. Rồi xoa xoa nắn nắn gì đó nó không rõ. Nhưng chỉ tầm năm phút sau, chân nó thoải mái hơn hẳn.
- Đỡ hơn chưa?
Vâng, đây là tiếng nói của hắn. Chính xác là của hắn - Dương Hàn Phong.
Từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ, à nhầm, từ thời quen hắn đến giờ nó chưa bao giờ nhìn thấy hắn ôn nhu một cách kì lạ như thế này.
Tuy dễ thương thật đấy nhưng vẫn cảm thấy...lạ lạ.
Không ngờ Dương Hàn Phong cũng có thể chăm sóc con gái dịu dàng như thế này.
Nó nhìn hắn mãi, dường như là không chớp mắt. Thế rồi hắn ngẩng lên, bật cười:
- Sao? Lại tưởng bở gì rồi?
- Làm...làm gì có...
Nó vội đánh trống lảng...
___________
Xin lỗi độc giả vì ra truyện hơi chậm. Vì cuối năm rồi, tác giả lại là học sinh cuối cấp nên phải ôn thi nhiều ơi là nhiều. So-ni ha!
Đừng vì thế mà bỏ rơi truyện nha, tội Zy lắm.
Thế nha, yêu các cậu nhiều nhiều.
#VinZy