Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 93 : Du ngoạn (1)

Ngày đăng: 13:15 30/04/20


2:00 chiều hôm đó.



Trời xanh, gió nhẹ, không có nắng.



Lâm Thiên Khánh đang chỉnh lại bộ sơ mi trắng cho ngầu ngầu một chút. Thực sự lâu lắm rồi cậu mới mặc sơ mi trắng, hầu hết toàn mặc đồ đen nên giờ mặc lại thấy...hơi lạ.



- Hôm nay phải cho Vy Khánh một bất ngờ mới được.



Cậu nhìn vào gương, cười thầm, sau đó phóng xe đến cái nhà mà cậu coi là nhà của nó!



Đứng trước cửa, cậu hồi hộp một chút, chỉnh lại quần áo tóc tai rồi bấm chuông:



- Kính koong...kính koong...



- Ai thế?



Nó từ trong nhà nói vọng ra. Nó đang ngồi xem phim với Dương Hàn Phong. Đang đến đoạn gay cấn thì bị gọi, tụt hứng thật chứ.



Hắn nói, mắt không rời tivi:



- Ra mở cửa đi.



Nó gật đầu rồi chạy ra mở cửa, chưa kịp nhìn đầu tóc mặt mũi cậu ra sao, nó đã hét toáng lên:



- Ai vậy...áaaaaaaaaa!!!



Nó vội đóng sầm cửa lại, ánh mắt hốt hoảng vô cùng. Lâm Thiên Khánh mà biết nó ở cùng với Dương Hàn Phong thì lớn chuyện cho mà xem!



Hắn quay sang, nhíu mày nhìn nó:



- Ai đến mà em sợ như gặp zoombie thế?



Nó thở gấp, chạy đến kéo Dương Hàn Phong vào trong phòng. Không khéo Thiên Khánh vào nhà mà thấy hắn đang ung dung xem tivi thì...



- Đi đâu? - Hắn nói lớn.



- Suỵt...Lâm Thiên Khánh đến! - Nó nhăn mặt.



- Gì? Cậu ta đến đây làm gì? - Da gà của hắn nổi hết lên. Không hiểu sao nhắc đến cái tên Lâm Thiên Khánh là hắn ớn cả người.



- VY KHÁNH!!



Từ ngoài cửa vọng vào tiếng gọi không mấy dễ chịu của Lâm Thiên Khánh. Nó hoảng hồn, nói vọng ra:



- Cậu...đợi tôi một chút. Một chút thôi!



Nói rồi nó kéo hắn lên phòng. Để trong phòng nó thì không ổn, cho nên nhét vào phòng hắn là OK nhất.



- Anh ở yên đây. Không được nhúc nhích, không được phát ra tiếng động, không được thở. - Nó thì thầm.



- Em điên à? - Hắn nhăn mày.



- Ừm...thôi được. Anh thở đi. Không cho anh thở thì chết mất. 



Nó đi ra ngoài, mở cửa cho Lâm Thiên Khánh:



- Hihi...Thiên Khánh...cậu đến đây làm gì? - Nó cười như rặn è è.



- Bất ngờ không? Tôi muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ! - Cậu đưa cho nó bó hoa hồng đỏ rực.




- Chuyện là như thế đó. Vì vậy nên tôi mới phải đến ở nhờ nhà anh ta.



Sau một hồi ngồi kể lại chuyện từ hồi xưa đến bây giờ, nó mới giải thích được để Lâm Thiên Khánh đủ hiểu. Cậu vẫn chưa thôi hướng ánh mắt kinh dị về phía Dương Hàn Phong. Hắn cũng không kém. Hai bên gầm ghè nhau như hai thằng dại, nếu không có nó thì chắc xông vào cắn nhau tơi bời luôn rồi.



- Cậu đừng nói cho ai biết chuyện này. Được không? 



Nó nói như cầu xin cậu.



- Được rồi. - Ánh mắt vẫn không rời Dương Hàn Phong. 



Nó thấy bây giờ tình hình quan trọng không phải chuyện của nó nữa, mà là làm cách nào để hai tên này thôi gầm gừ nhau.



- Hihi, hai người...nhìn nhau đắm đuối vậy a~...



Nó nói bóng gió...



Vẫn nhìn.



- Hihi, Lâm Thiên Khánh, cậu mất công tới đây, hay để tôi dẫn cậu đi chơi ở nơi này nha. Cực kì thú vị, nhân tiện mua hoa bách hợp để tặng ban giám khảo tối ngày mai nữa.



Quả thực rất có hiệu quả. Nghe xong Lâm Thiên Khánh liền cười tít mắt, gật đầu rùm rụp:



- Được được. Chúng ta đi.



- Đi thôi!



Nó vừa nói xong, định cùng Lâm Thiên Khánh ra ngoài thì hắn lên tiếng:



- Còn tôi thì sao?



- Có thể đi cùng, nếu anh muốn. - Nó quay lại.



- Ờmm...vì an nguy của em, tôi mới miễn cưỡng đi theo. - Dù vô cùng thích thú nhưng hắn vẫn cố rặn ra một lý do.



- Hứ...- Nó bĩu môi - Anh thay đồ đi, tốt nhất là đồ dễ chịu một chút. Lát nữa chúng ta đi.



- Được rồi.



***



Dưới nhà, ba con người, sáu ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhau.



Lâm Thiên Khánh mặc sơ mi trắng...



Nó mặc sơ mi trắng...



Dương Hàn Phong cũng...sơ mi trắng...



Thế này là thế quái nào? Áo ba à?



Nhưng dù gì cũng phải đi cho nhanh nên chả ai não bị chập cheng mà đi thay quần áo cả. 



- Gần trưa rồi, đi sớm còn về sớm. Tốt nhất là trước bữa tối. Vì đường đến đó cũng khá xa.



Nó nói. 



Lên đường...