Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 94 : Du ngoạn (2)

Ngày đăng: 13:15 30/04/20


Xe của Dương Hàn Phong băng băng chạy trên đường, đã ngồi trên xe 2 tiếng rồi mà vẫn chưa đến nơi khiến hắn và cậu nản người.



- Vy Khánh à, bao lâu nữa thì mới đến đây? Tôi ngồi đến sắp trĩ rồi đây này...



Lâm Thiên Khánh toang toác kêu, vặn vẹo người mấy cái. Nó chán nản nhìn cậu:



- Một lát nữa là đến rồi. Dương Hàn Phong, anh đi thẳng, rồi rẽ trái. Gửi xe ở một tiệm nào đó. Chúng ta đi bộ.



- Sao? Đi bộ? - Hắn kinh ngạc kêu lên.



- Đường đi nhỏ lắm, ôtô khó lách vào được. 



- Trời ơi...- Hắn và cậu đồng thanh.



Cuối cùng thì 3 người cũng an toàn gửi được chiếc xe ở một nhà ông lão nông dân tốt bụng. Nó hào hứng vừa đi vừa tung tăng chạy nhảy, còn hắn và cậu thì trề trề đi phía sau.



- Này, hai người là con trai sao mà sức yếu quá vậy? Còn thua cả một đứa con gái như tôi nữa...



- Em là con quái vật chứ con gái gì! 



Dương Hàn Phong bất mãn kêu lên. Nói gì thì nói ngồi lái xe hơn 2 tiếng cũng làm hắn đủ nản rồi, giờ lại còn phải đi bộ ở con đường cỏ chật hẹp này nữa. Thật ép người quá đáng mà!



- Anh...đi nhanh lên, không thì tôi bỏ lại hai người bây giờ đó!



Nó bực bội rảo bước nhanh dần, hai tên con trai ẻo lả đằng sau vừa bước vừa mắt tròn mắt dẹt nhìn trời, rõ chán.



Nó dẫn hai người kia đến một bờ sông lớn, nước sông dâng đến nỗi không nhìn thấu đáy, đứng từ bờ bên này không thể nhìn thấy bờ bên kia. Dương Hàn Phong nhìn thấy nước, tâm tình vui vẻ hẳn lên. Hắn cười:



- Đến rồi sao?



- Gần đến rồi.



Nó không để ý, phía sau nó và hắn, sắc mặt của Lâm Thiên Khánh không được tốt lắm. Mặt cậu trắng bệch như táo bón, miệng quèo quẹo không nở nổi một nụ cười.



- Vy Khánh, chúng ta...chơi ở bờ bên này à? - Cậu run run hỏi.



Nó dường như chưa nhìn thấy sự “sờ sợ” của cậu, vui vẻ:



- Không, chúng ta sẽ sang bờ bên kia.



Lâm Thiên Khánh suýt chút nữa thì ngã khuỵu xuống, may mà có nó đỡ được. Nó nhíu mày:



- Này Lâm Thiên Khánh, cậu không khỏe ở đâu à?



- À...không...không...



Nó tạm thời tin cậu, đứng gần bờ sông hơn một chút để đợi thuyền tới.



Dương Hàn Phong đứng gần chạm tới vực nước, hắn khoan khoái hít thở không khí trong lành ở nơi đây. Vùng sông nước này thật sự rất đẹp, quang cảnh xung quanh cũng rất đẹp.



Lâm Thiên Khánh đi từng bước chậm, đến gần nó. Đứng im như pho tượng nhìn dòng nước chảy xiết. Nó cười dịu dàng, thốt lên:



- Đẹp quá, phải không? 



Không nghe tiếng trả lời, nó bèn quay sang nhìn cậu. 



- Lâm Thiên Khánh... 



Cậu vẫn không trả lời, đứng im nhìn nước sông chảy như muốn quấn cả cậu đi.



- Này, Lâm Thiên Khánh!!!



- À...Hả...hả??? - Cậu sực tỉnh, quay sang lắp bắp.



- Cậu đang nghĩ cái gì vậy hả? - Nó khó hiểu. 



- À...hìhì, mọi người thường hay chọc tôi là sợ nước. Nhưng mà người ta toàn nói quá lên thôi ý chứ...gì mà sợ nước chứ...hê hê...tôi không có sợ đâu...hê hê...chỉ là chuyện nhỏ thôi mà...có gì đâu mà sợ...hê hê...



Cậu cười một cách miễn cưỡng, cơ mặt căng đen đét.



Nó cười tủm tỉm, hóa ra một tên đại ca giang hồ như Lâm Thiên Khánh lại là một kẻ...sợ nước...



Chiếc thuyền bằng gỗ nhỏ dần dần tiến đến gần ba người họ, nó mỉm cười gọi hắn:



- Dương Hàn Phong, lại đây. Thuyền đến rồi.



Hắn vội vàng chạy đến chỗ của nó. Nhưng câu nói này kích động không ít đến thần kinh của Lâm Thiên Khánh.



- À...ơ...thuyền...thuyền...thuyền...



Trấn tĩnh lại một lúc, Lâm Thiên Khánh mới hỏi lại:



- Thuyền...thuyền mà cậu nói...là...là cái thuyền này hả?



- Đúng rồi đó. - Nó cười.



- À...ơ...đúng là chiếc thuyền này...hihi...là chiếc thuyền này...ôi trời...



Khuôn mặt của cậu căng như hôm nay là ngày tận thế vậy. 



Hắn chẳng thích lúc này nó cười với Lâm Thiên Khánh chút nào, bèn hậm hực:


Hắn cũng ngại không kém, mắt nhìn lên trời, không dám nhìn nó:



- Không...không sao.



Hắn lấy lại hình tượng, đưa tay lên gạt nước mắt cho nó:



- Sao lại khóc nữa rồi. Em đúng là chúa mít ướt mà.



- Anh có biết...lúc phát hiện ra lạc cả anh, cả Lâm Thiên Khánh tôi đã sợ như thế nào không...một mình tôi, lại gặp đám người đó...nếu...



- Nào, không nói nữa. - Hắn chặn nó lại - Chuyện đó chỉ là “nếu” thôi. Còn bây giờ chẳng phải tôi đã ở đây rồi sao? Em còn sợ cái gì?



- Nhưng...Lâm Thiên Khánh lạc đâu mất rồi...không thấy cậu ấy đâu hết. - Nó sụt sùi. 



“Em lo cho cậu ta đến vậy sao?” Hắn đau lòng nghĩ. Nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười:



- Người như cậu ta có phải đần đâu mà không biết mò đi tìm em chứ. Cậu ta sẽ không sao đâu. Đừng lo lắng quá.



Ầm...ầm...ruỳnh...ruỳnh...



Trời đổ mưa...



- Phải quay lại bờ sông mới được. 



Hắn nhìn trời mưa, nói.



Nó kịp cản:



- Không được. Trời mưa không có thuyền chạy trên sông đâu.



- Thế phải làm thế nào? Lâm Thiên Khánh còn chưa tìm được ra. - Hắn nhíu mày suy nghĩ. 



Nó và hắn vội chạy đến một ngôi nhà gần đó, xin trú tạm. Chủ nhà là một bà góa tốt bụng, căn nhà khá lớn với bên trong là hai ngôi nhà tách biệt nhau. Một căn nhà lát gạch ở trên, một căn nhà nền đất phía dưới. Có lẽ đây là nơi nuôi chó mèo của bà thời trước. 



- Hai cháu cứ ở nhà trên đi, còn nhà dưới bà xuống ngủ cũng được.



- Không được đâu bà ạ. - Nó nói - Chúng cháu ngủ ở nhà dưới được rồi, chúng cháu xin ngủ tạm mà để bà ngủ ở đó thật không phải phép...



Nằn nì mãi, bà lão mới chịu đi ngủ ở nhà trên. Còn nó và hắn kéo nhau xuống căn nhà nền đất. Ở đây không có giường, chỉ có một cái chiếu cũ dưới nền nhà và một chiếc chăn bông cũ mèm. Bên cạnh có một cái đèn bão vẫn sáng. 



- Chúng ta đành qua đêm ở đây thôi, còn Lâm Thiên Khánh...không biết cậu ta ra sao rồi.



Hắn vừa nói vừa trải rộng cái chiếu ra, lót thêm mấy mớ rơm ở dưới. Áo của hai người đã ướt nhẹp, nhưng không có đồ để thay.



Nó quay qua nhìn Dương Hàn Phong, hét lên:



- Á!!! Đồ cuồng biến thái, anh làm gì vậy hả???



Sở dĩ nó hét lên như vậy là vì...hắn đang cởi áo ra và vắt nước đi cho ráo.



- Em ngại cái gì chứ! Chẳng phải...body của tôi cũng bị em nhìn rồi sao?



Hắn mặt dày cười. Nó vẫn hai tay che mắt, giọng run lẩy bẩy:



- Đồ biến thái...huhu...không biết tôi có thể sống sót sau đêm nay không nữa...huhu...



Hắn vắt chiếc áo lên xà nhà, rồi ngồi xuống chiếu, thì thầm vào tai nó:



- Em nghĩ với dáng vẻ...như thế này của em thì có thể ừm...hấp dẫn được tôi sao?



- Anh...- Nó nghiến răng. 



Dương Hàn Phong nhìn lại một lượt dáng người nó, rồi thở dài:



- Haiz...lùn lùn...mập mập, ba vòng cây cau, IQ còn thấp...



- Tôi khâu mõm anh giờ! - Nó quay sang bóp miệng hắn. Dương Hàn Phong ú ớ kêu lên:



- Bỏ...bỏ tay em ra...hỏng...hỏng mặt tôi...



Nó buông tay ra, dẩu môi nhìn hắn. 



Không đùa với hắn nữa, nó vẫn ngồi ở đó trầm ngâm. Dương Hàn Phong nằm xuống nhưng chốc chốc lại giật mình dậy, vẫn thấy nó ngồi đó, nhìn vào ngọn đèn bão sáng mập mờ. Hắn lo lắng ngồi dậy:



- Sao em vẫn chưa ngủ đi? 



- Lâm Thiên Khánh...không biết cậu ta bây giờ ra sao rồi. Tôi lo lắm...



Khuôn mặt của nó hiện rõ hai chữ ưu tư. Hắn trầm hẳn đi, mắt sụp xuống. Trái tim đau như bị cái gì đâm vào rồi lại hung hăng xát muối lên.



“Em lo lắng cho cậu ta đến vậy sao?”



__________



Trước tiên mình gửi lời xin lỗi đến các bạn độc giả vì viết chậm truyện. Trong thời gian thi cử nên mình hơi bận. 



Thứ hai, ở chap trước có một đoạn mình viết vô cùng vô lý. Đó là đoạn mới vào, mình viết “2:00 chiều hôm đó...” rồi đến đoạn cuối, mình lại để Vy Khánh nói “gần trưa rồi”. Do mình viết một chap trong nhiều ngày nên có sơ suất, ở sàn truyện mình đã sửa lại còn ở những web truyện khác vẫn chưa sửa được. Mong bạn đọc đừng chất vấn nhiều quá. Quân tử làm đại sự không nên chú trọng tiểu tiết, đúng không? 



Cười toe toét. 



#VinZy