Ốc Sên Chạy
Chương 14 : Chuyện xấu hổ nhất
Ngày đăng: 16:22 18/04/20
Sau khi đọc xong Xác chết biến mất, Vệ Nam xoa cằm cười rất gian tà. Chẳng trách Kỳ Quyên nói bới móc xoi mói là chuyện rất thú vị. Quá nhiên bới móc Lục Song là chuyện rất đáng tự hào.
Hiện nay Xác chết biến mất đang đăng vụ án có tên là tiếng khóc trong nhà xác, tiêu đề mang phong cách biến thái mà Lục Song yêu thích. Mấu chốt của vụ án này là xác định thời gian tử vong của người chết, bởi xác định chính xác thời gian tử vong có liên quan đến việc điều tra những nghi phạm không có mặt ở hiện trường. Trong quá trình suy luận, Lục Song mắc một lỗi rất lớn. Lỗi ấy đã bị Vệ Nam vốn dĩ rất thích chỉ ra sai lầm của anh ta phát hiện được.
Vệ Nam kích động đến nỗi máu trong người sôi lên, Lục Song ơi Lục Song, phạm sai lầm lớn thế này, xem anh còn hung hăng được nữa không.
Vệ Nam mở cửa sổ chat với Lục Song với tâm trạng phấn khích và nụ cười đắc chí.
Mộc Nam: Em phát hiện một bug rất lớn trong câu chuyện của anh, hahaha.
Hựu Hựu: Vậy mà? Sao anh thấy em giống như bắt được vàng thế? Hít thở sâu đi, đứng kích động thế.
Anh ta vẫn thản nhiên như không?
Vệ Nam lườm một cái, nuốt nước bọt, sau đó đánh chữ. Các ngón tay lướt trên bàn phím, phát ra tiếng gõ tạch tạch trong đêm tối yên ắng.
“Sau khi chết xác người sẽ cứng lại, bốn mươi tiếng sau mới bắt đầu mềm ra. Nếu nhiệt độ tăng cao thì sẽ nhanh mềm hơn, không cần đợi bốn mươi tiếng, chỉ khoảng ba mươi tiếng là được. Vì vậy bằng chứng không có mặt ở hiện trường của những người kia không có hiệu lực. Thời gian tử vong của người chết đã bị anh suy đoán nhầm hơn mười tiếng. Anh đã không chú ý đến ảnh hưởng của môi trường với xác chết. Hehehe, mau sửa lại đi”.
Chắc sau khi đọc tin nhắn của Vệ Nam bên kia sợ xanh mắt mèo, im lặng một lúc mới nhắn lại – “Bạn à… .Trong phòng người chết có điều hòa”.
Vệ Nam sững người.
“Thật sao? Điều hòa? Vệ Nam dụi mắt, cảm giác mặt mình bỗng nóng bừng lên, ngượng ngùng nhắn lại, “Vậy à… ..Hi hi hi… … Ngại quá, em quên mất… … .Thôi anh làm gì thì làm đi”.
Lục Song nhắn lại: “Anh rất hiểu tâm trạng bức xúc của em, muốn nhanh chóng bới móc sai sót của anh. Chỉ có điều em cần tu luyện một thời gian… .”
Vệ Nam chưa bao giờ thấy xấu hổ như thế. Mặt cô đỏ bừng cả lên.
Vẫn chưa hết xấu hổ, bên kia gõ tiếp: “Người suốt ngày viết những lời chỉ trích sai sót của anh dưới mỗi bài viết là em hả?”
Vệ Nam giật nảy mình, đó là của chị Kỳ Quyên chua ngoa…
“Không phải, không phải, tuyệt đối không phải em”.
“Không phải em à?”
Vệ Nam thật sự rất muốn khóc. Trong tình huống này mà cố gắng giải thích thì sẽ làm cho đối phương nghĩ rằng mình đang cố ý giấu diếm. Tuy tôi rất thích bới móc sai sót của anh, nhưng tiếc rằng những lời nhắn đó không phải là của tôi. Trước ngày hôm nay tôi vẫn chưa đọc truyện của anh. Tôi thấy anh chướng mắt nên muốn chỉ ra sai sót mà tự mình cho là nghiêm trọng. Nào ngờ lại bị anh vặn lại đến nông nỗi này.
Thật xấu hổ, xấu hổ chết đi được.
“À, đúng rồi, em thích vỏ sò bảy màu đúng không?” Lục Song hỏi
“Em đùa thôi mà, Hehe”.
Vệ Nam gượng gạo gõ dòng chữ ấy. Đôi khi có cảm giác rất kỳ lạ – Lục Song trêu đùa mình như trêu một con nhóc vậy.
Bỗng nhiên Lục Song gửi cho Vệ Nam một file, Vệ Nam accept, mở ra xem thì thấy đó là một bức tranh có hình vỏ sò bảy màu phát sáng và bầu trời sang lấp lánh, trên bầu trời hiện lên bốn chữ “vỏ sò bảy màu” nhấp nháy như cầu vồng.
Nhìn dòng chữ đáng yêu, nhìn vỏ sò bảy màu lấp lánh đến chói mắt, Vệ Nam tức hộc máu. Chẳng phải rõ rành rành muốn nói mình rất ấu trĩ sao?
Vệ Nam cố nhẫn nhịn một lúc rất lâu, sau đó mới nhắn lại bằng giọng điệu rất giả tạo.
“Cảm ơn anh, em chưa bao giờ nhìn thấy vỏ sò nào đẹp như thế”.
“Không có gì, tặng em một món quà gặp mặt nữa”.
Vệ Nam ngây người nhìn màn hình máy tính bỗng nhiên tắt ngóm. Đèn bên dưới vẫn sáng, đèn trên bàn phím vẫn sáng… .Chỉ có màn hình là tối om.
Làm cái quái gì vậy.
Cái máy chết tiệt này mày nhanh chóng khởi động lại, khởi động lại rồi sống lại cho tao nhờ. Sao cứ ì ạch mãi một chỗ không thấy động tĩnh gì là thế nào?
Vệ Nam đang định khởi động lại, kết quả màn hình bỗng nhiên phát sáng, cứ sổ chát cũng nhảy ra.
Lúc ấy Lục Song cũng che một đầu điện thoại lại rồi quay sang nói với Chu Phóng: “Hôm nay em mời cơm, mời cả cô ấy, thế nào?”
Chu Phóng nhún vai: “Cậu đã mời rồi thì thêm ai không cần phải hỏi ý kiến của tôi… .Ai trả tiền người ấy là anh cả”.
Lục Song cười gian tà: “Nhưng em muốn nhờ anh giúp mà”.
Nói xong Lục Song quay sang nói chuyện tiếp, đúng lúc ấy Vệ Nam cũng đang ngồi nghe: “Nam Nam, ăn trưa do đoàn du lịch sắp xếp không có gì ngon đấu, toàn là bọn tôm ngao chẳng bõ dính răng ý mà. Sang chỗ anh đi. Chu Phóng nói muốn mời em ăn cơm”.
Chu Phóng gườm gườm nhìn Lục Song: “Cái giá của việc được cậu mời ăn cơm là hy sinh thể diện của mình sao?”
Lục Song mỉm cười nhìn Chu Phóng rồi nói với giọng điệu khinh thường: “Anh cũng có thể diện để mà hi sinh ư?”
Chu Phóng nói: “Thôi được, hy sinh bản thân vì anh em, lại được miễn phí ăn cơm trưa, như thế cũng tốt”.
Lục Song gật đầu, nhấc điện thoại lên nói tiếp: “Được không? Nếu đồng ý thì anh sang đón em”.
“Hả?” Vệ Nam ngạc nhiên một lúc lâu rồi mới chỉnh lại cái cằm suýt bị trật khớp, “Chu… Chu Phóng? Mời… em… .ăn cơm?”
“Đúng vậy”. Lục Song mỉm cười, “Thần tượng của anh khác xa so với tưởng tượng của em. Em chuẩn bị tâm lý gặp rồi vỡ mộng đi là vừa”.
“Vâng, không sao, tối qua em đã cảm nhận được điều ấy rồi hơn nữa lại được tự mình trải nghiệm. Em cũng rất muốn gặp anh ấy”.
“Vậy anh với Chu Phóng đến khách sạn cất đồ, đợi chút nữa sẽ qua đón em”.
“Vâng ạ”.
Sau khi cúp điện thoại, Vệ Nam vội chạy lại tóm lấy tay Kỳ Quyên và hỏi: “Tiểu Quyên, mày còn nhớ táo thích Chu Phóng bao nhiêu năm rồi không?”
Kỳ Quyên nghĩ một lúc rồi nói: “Hình như là bốn năm. Từ năm thứ nhất mày đã bắt đầu đọc truyện của hắn ta”.
Vệ Nam gật gù thở dài: “Đúng vậy, đã bốn năm rồi… .”
Kỳ Quyên cười: “Sao đột nhiên lại xúc động bùi ngùi như vậy?”
Vệ Nam im lặng một lúc rồi nói: “Bi kịch kéo dài bốn năm, chịu đựng cũng không dễ dàng gì”.
Vệ Nam đi vào nhà tắm thay quần áo, quần bò và áo phông đơn giản, soi mình trong gương rồi lặng lẽ thở dài. Thực ra Vệ Nam chỉ đơn thuần thích tác phẩm của Chu Phóng, hâm mộ tài năng và tính cách của anh ta, cũng không hy vọng hay mơ mộng gì về cơn người anh ta. Nhưng nếu khác biệt quá lớn thì cũng rất hụt hẫng. Ban đầu cứ tưởng rằng trí ít thì anh ta cũng là tài tử phong lưu. Nào ngờ lại là tên xấu xa, còn cười cợt gọi mình là “em dâu”. Nghĩ đến đấy Vệ Nam rất muốn chui qua điện thoại đập chết anh ta.
Vừa bước ra khỏi cửa, Vệ Nam nhìn thấy Nguyên Nguyên đang cười gian tà nhìn mình. Vệ Nam bước sang trái một bước, Nguyên Nguyên đứng đối diện liền bước sang phải một bước chặn cô ấy lại, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào Vệ Nam.
Vệ Nam khó chịu nói: “Mày muốn gì?”
Nguyên Nguyên mỉm cười dịu dàng: “Nam Nam, nghe nói Chu Phóng mời mày ăn cơm. Cho tao đi với”.
Đúng là chỉ biết đặt ăn lên trên hết. Lần trước mày ăn sườn xào của mẹ tao liền bán rẻ tao. Tao còn dám đưa mày đi cùng hay sao?
Vệ Nam vừa đi giày vừa nói: “Nhưng mày có phải là fan của anh ấy đâu”.
Nguyên Nguyên vỗ ngực rồi nói: “Ai bảo thế? Tao là người nho nhã, không điên cuồng như mày. Tao đã bắt đầu đọc từ tác phẩm đầu tay của anh ấy cơ. Có điều tao chỉ e dè giữ niềm ngưỡng mộ đối với anh ấy trong lòng chứ không thể hiện ra ngoài”. Nói xong còn tỏ vẻ e thẹn nắm tay Vệ Nam, “Thật đấy, trong lòng tao rất ngưỡng mộ anh ấy”.
Vâng, mày e dè. E dè đến nỗi khi chi tay còn tung cho bạn trai mấy cú đấm. E dè đến nỗi dán đầy ảnh Lưu Đức Hoa trong lòng. E dè ngưỡng mộ Chu Phóng mấy năm liền mà không biết anh ấy là sinh viên khoa văn học trên chúng ta mấy khóa… ..
Vệ Nam không còn gì để nói.
“Thế mày thử nói xem tác phẩm đầu tay của anh ấy là gì?”
Nguyên Nguyên nghĩ một lúc rất lâu rồi rụt rè nói: ” Xác chết biến mất”
Vệ Nam và Kỳ Quyên nhìn nhau rồi cùng lườm một cái, không thèm để ý đến Nguyên Nguyên.
Khi taxi đến khách sạn, Lục Song nhìn thấy ba cô gái đang đứng chờ. Họ đứng rất thẳng hàng. Gió biển thổi đến làm bay tóc họ. Nhìn từ xa, ba cô gái tóc bay trong gió giống như ba cây dừa đứng sừng sững trước biển.