Ốc Sên Chạy
Chương 15 : Gặp gỡ thần tượng
Ngày đăng: 16:22 18/04/20
Lục Song mỉm cười rồi gọi: “Vệ Nam”.
Vệ Nam gật đầu, kéo tay Kỳ Quyên và nói: “Giới thiệu với anh đây là bạn tri kỷ của em, tên là Kỳ Quyên, anh đã gặp trong buổi họp lớp hôm trước. Còn đây là bạn cùng phòng của em, tên là Nguyên Nguyên, lần trước đến nhà ăn cơm anh cũng gặp rồi”. Nói xong Vệ Nam tự động đứng ra đằng sau, để hai người bạn tri kỷ nhiệt tình chào hỏi Lục Song.
Nguyên Nguyên chạy lại bắt tay Lục Song, cười toe toét: “Sao anh cũng đến Hai Nam… Thật là trùng hợp”. Cố ý kéo dài âm cuối, nghe rất “điêu dân”.
Lục Song mỉm cười: “Đi công tác thôi mà”.
Kỳ Quyên nghiêm nghị gật đầu, “Lục Song, em thường nghe Nam Nam nói rất nhiều về anh”. Mặc dù Vệ Nam đã huých rất mạnh vào tay nhưng Kỳ Quyên vẫn không chút lay động, lễ phép đưa tay ra và nói: “Rất vui được gặp anh. Em là Kỳ Quyên, bạn thân của Nam Nam”.
Sau đó Kỳ Quyên nắm lấy tay phải của Lục Song.
Tay trái tay phải của Lục Song đều bị nắm chặt, giống như tội phạm vậy. Tuy nhiên Lục Song không hề để bụng, lịch sự rung rung hai tay, cùng lúc bắt tay hai cô gái, mỉm cười nói: “Rất hân hạnh được làm quen với hai em”.
Vệ Nam đứng cạnh cố gắng ấn bụng nhịn cười.
Nếu nói với Kỳ Quyên rằng người bắt tay cô ấy chính là tay tác giả cô ấy chướng mắt thì Kỳ Quyên sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Nếu nói với Lục Song rằng anh ấy đang bắt tay với độc giả biến thái suốt ngày bới móc sai sót của anh thì anh ấy sẽ có phản ứng gì đây?
Dĩ nhiên, cuối cùng Vệ Nam cũng không nói ra điều ấy. Có một số niềm vui mình nên giữ trong lòng thì tốt hơn. Không nhất thiết phải chia sẻ với người khác.
Ai nói niềm vui riêng không bằng niềm vui chung? Đôi lúc mình tự hưởng thụ niềm vui một mình, còn người khác đều là kẻ ngốc, thế mới đã.
Nhìn Lục Song đang rất lịch sự bắt tay với hai cô bạn thân, Vệ Nam bỗng thấy thương thay cho mình.
Hai đứa ghê gớm kia có thể giấu cái đuôi sói đi được không?
Vệ Nam cười suốt đường đi, Lục Song ngồi cạnh bình tĩnh nhìn cô.
Một lúc sau, Vệ Nam ho một tiếng, không cười nữa, quay sang nhìn Lục Song rồi nghiêm túc hỏi: “Tối qua anh thả virus vào máy em à?”
Lục Song mỉm cười: “Sao anh có thể làm chuyện thất đức ấy được”.
Vệ Nam ngỡ ngàng thốt lên: “Nhưng máy tính bị virus thật mà, phần mềm diệt virus cũng không khởi động được”.
Lục Song suýt phì cười, quay sang nhìn vào mắt Vệ Nam rồi nhẹ nhàng giải thích: “Gần đây mới xuất hiện một loại virus mới tên là Worm Blaster, chuyên tấn công khe hở của phần mềm diệt vius. Nó sẽ làm cho máy tính không ngừng tự động restart”. Nói xong cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Không sao đâu. Anh sẽ sửa giúp em”.
Vệ Nam gật đầu mỉm cười: “Cảm ơn”.
Vệ Nam quay sang nhìn phong cảnh bên ngoài, nghĩ bụng: “Được lắm Lục Song, anh tưởng tôi mù máy tính à? Dĩ nhiên tôi không được giỏi giang như anh, nhưng từ hồi cấp ba tôi đã biết dùng máy tính rồi. Loại virus Worm Blaster mà anh nói có từ lâu rồi. Máy tính ở trường đã từng bị nhiễm loại virus này. Rất nhiều phần mềm diệt virus có thể xử được nó, sao lại có thể làm tê liệt phần mềm diệt virut Rising Antivirus bản quyền của Kỳ Quyên được? Thực ra con virus đó là chắc chắn là do anh thả vào hoặc là anh tự đẻ ra nó? Anh cố gắng làm hỏng máy sau đó lại sửa nó để chứng tỏ tài sửa máy tính siêu phàm của mình chắc?”
Vệ Nam thở dài, bây giờ nghĩ lại mới thấy gặp Lục Song đúng là bi thảm. Đứng nói mới sáng sớm đã phải chịu đựng sự giày vò tàn khốc của anh ta, ngay cả bạn bè, người thân xung quanh đều bị anh ta làm cho mắc bệnh “mai mối” tập thể, thậm chí máy tính của bạn thân cũng bị anh ta làm cho tê liệt… giống như hiệu ứng domino làm đảo lộn cuộc sống
“Cái kiểu chỉ thích làm theo ý mình của anh đã đắc tội với bao nhiêu nhà xuất bản rồi”.
Chu Phóng nhún vai: “Chẳng còn cách nào, anh là người hung hăng quen rồi, không muốn nghe theo sự sắp đặt của họ, đừng hòng mà lợi dụng được anh”.
“Lật mặt với bên Lão Đông, việc kỳ kết cuốn sách mới của anh có thuận lợi không?”
“Tháng sáu ra sách, còn cậu?”
“Chắc cùng đợt với anh, trong bản kế hoạch của nhà xuất bản sách của anh em mình cùng thể loại mà”.
Cuối cùng Vệ Nam cũng có thể nói xen vài câu. Cô quay sang hỏi Lục Song: “Sách của anh sắp xuất bản à?”
Lục Song mỉm cười: “Đúng vậy, Xác chết biến mất sắp xuất bản rồi, đến lúc ấy sẽ tặng em một quyển, cho em chơi trò “bới lông tìm vết”.
Vệ Nam xấu hổ đỏ cả mặt, hôm ấy chỉ nhầm chỗ sai đã đủ mất mặt lắm rồi.
Chu Phóng mỉm cười lấy trong chiếc túi bên cạnh một cuốn sách đưa cho Vệ Nam: “Tặng em món quà gặp mặt, đừng chê quà mọn nhé”.
Nhìn thấy cuốn sách có chữ ký, Vệ Nam bỗng thấy xúc động đến đỏ cả mặt, đang định cầm lấy sách rồi cảm ơn thì bị Lục Song chặn lại.
Lục Song mỉm cười nhìn Chu Phóng: “Chỉ có một cuốn mà anh cũng lấy ra à?”
Chu Phóng vội rút trong túi một cuốn nữa và nói: “Suýt thì quên, thực ra anh mang hai cuốn”.
“Chẳng phải là tập 1, tập 2 sao? Vẫn tính là một cuốn”. Lục Song mỉm cười bắt bẻ.
Chu Phóng than thở: “Thôi anh xin cậu, vác hai quyển sách nặng thế này đi một quãng đường xa đến đây cũng không dễ dàng gì. Bên trong có chữ ký bằng bút lông đấy, không có bản thứ hai đâu”. Nói xong mỉm cười đưa cho Vệ Nam: “Tặng em món quà gặp mặt, thực ra cũng chẳng có gì hay ho đâu nhưng mang về bày cũng được”.
Đó là cuốn Vùng đất vĩnh hằng đóng bìa cứng với số lượng tiêu thụ hàng chục nghìn cuốn. Lúc ấy không biết bao nhiêu người chờ đặt sách, Vệ Nam xếp hàng nhưng không mua được. Cuốn sách đóng bìa tinh xảo, được đặt trong chiếc hộp rất đẹp. Tuy cảm giác chiếc hộp ấy trông giống chiếc “quan tài”, nhưng rất hợp với phong cách của Chu Phóng.
Vệ Nam mở cuốn sách, nhìn thấy nét viết rất cá tính – “Tặng Vệ Nam, chúc mọi điều tốt lành. tháng X năm XX, Chu Phóng”.
Nét bút phóng khoáng, đúng là tuyệt tác, tuyệt tác, không biết mang đi bán đấu giá thì sẽ kiếm được bao nhiêu tiền.
Tuy đã có được cuốn sách có chữ ký của tác giả như mong ước, nhưng tiếc rằng Chu Phóng hoàn toàn không biết rằng Vệ Nam là fan trung thành của anh, tặng cuốn sách này cũng là vì nể mặt Lục Song, cộng thêm hình ảnh ăn cua đáng kinh ngạc, Vệ Nam cố gắng nhịn cười nhịn suốt một tiếng, đến nỗi ruột sắp xoắn lại giống như dây thừng rồi.
Vệ Nam vào phòng vệ sinh một lần nữa trước khi rời khỏi khu phố hải sản. Nhân lúc xung quanh không có ai, Vệ Nam soi mình trong gương cười sặc sụa, sau đó hít một hơi thật sâu – Kỳ Quyên à, mày phải biết rằng tao đối tốt với mày thế nào.
Trong lòng biết rõ rằng Lục Song là tác giả biến thái mà mày ngưỡng mộ nhưng không nói với mày, đó là một chuyệt hết sức đau lòng nhưng cũng rất thú vị.