Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 15 : Người cầm dù

Ngày đăng: 14:08 18/04/20


Lôi Hận rất hận.



Cả đời hắn đều hận.



Hận một người so với yêu một người còn tốn thời gian hơn, huống hồ số người mà hắn hận còn nhiều hơn cả số người mà hắn quen biết. Hắn hận cả những người mà hắn chưa thấy qua, thậm chí có khi còn hận cả chính mình.



Người duy nhất mà hắn không dám hận là Lôi Tổn.



Hiện giờ người mà hắn hận nhất chính là Tô Mộng Chẩm. Tô Mộng Chẩm xâm nhập trọng địa Phá Bản môn của Lục Phân Bán đường, giết người của bọn hắn, sau đó lại nghênh ngang rời đi. Lôi Hận nghĩ đến chuyện này lại hận không thể đem Tô Mộng Chẩm cả da lẫn xương đều nuốt vào trong bụng.



Địch đại đường chủ đã từng nhận xét về hắn như sau: “Lôi lão tứ khi hận một người, cho dù võ công không bằng đối phương, nhưng hận ý của hắn cũng đủ khiến cho đối phương sợ hãi chạy mất.”



Trong chợ này có chín mươi hai tên cao thủ mai phục, đều là tinh binh trong đường của hắn. Chỉ cần Địch Phi Kinh ra lệnh một tiếng, lập tức có thể trong nháy mắt đem Tô Mộng Chẩm chia thành một ngàn bốn trăm năm mươi sáu miếng thịt nát.



Nhưng Địch đại đường chủ vẫn không hạ lệnh.



Khi hai mươi chín người cầm dù xanh kia xuất hiện, Lôi Hận hận đến mức gần như nuốt cả môi dưới của mình.



Bởi vì bọn họ đã đến.



Những người này vừa đến, trận thế do hắn và thủ hạ bố trí đã hoàn toàn bị phá tan. Lôi Hận trong lòng có hận cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.



Bọn họ là “Vô Phát Vô Thiên”, một đội tinh binh dưới trướng Tô Mộng Chẩm, hôm nay ít nhất đã xuất động một nửa.



Lôi Hận biết nếu như hắn liều lĩnh phát động tấn công, chỉ sợ không bao giờ có thể hận người được nữa, chỉ có hối hận.



Không chừng ngay cả cơ hội hối hận cũng không còn.



Một người trẻ tuổi nhìn có vẻ khù khờ, cầm một cây dù bằng đồng đen, từ trong đám người cầm dù xanh kia đi về hướng Tô Mộng Chẩm.



Khi y đi ngang qua Sư Vô Quý, ánh mắt vốn thờ thẫn bỗng hiện lên một loại cảm tình nói không nên lời.



Y trầm giọng hỏi:



- Đều chết cả rồi sao?



Sư Vô Quý cười khổ nói:



- Cổ Đổng và Hoa Vô Thác là phản đồ.



Người trẻ tuổi vẻ mặt khù khờ này giật mình một cái, vẫn tiếp tục đi về phía Tô Mộng Chẩm, vái chào nói:



- Thuộc hạ tiếp giá đến chậm.



Tô Mộng Chẩm khẽ gật đầu:



- Ngươi không chậm, đến rất đúng lúc.



Vương Tiểu Thạch nhìn đông nhìn tây, nhìn trái nhìn phải, nhìn trước nhìn sau, nhìn thấy có vẻ lần này lại không chết được, nhịn không được nói:



- Hóa ra thật sự có chuyện tìm được đường sống trong chỗ chết, kịp thời kịp lúc.



Tô Mộng Chẩm cười nhạt một tiếng, trong mắt có ý khinh thường.



Sư Vô Quý liếc nhìn thần sắc của Tô Mộng Chẩm, nói ngay:



- Trước khi đến Phá Bản môn, công tử đoán được người của Lục Phân Bán đường sẽ chặn đánh trên đường rút lui, cho nên trên đường đi đã để lại ám hiệu, nhờ vậy Mạc Bắc Thần mới có thể điều binh đến kịp.



Bạch Sầu Phi “à” một tiếng:



- Thì ra là Mạc Bắc Thần.



Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên hỏi:


Tô Mộng Chẩm nhìn thẳng vào hắn một cái.



Chỉ nhìn một cái.



Sau đó y không nhìn Bạch Sầu Phi, nhưng lại hỏi:



- Còn ngươi thì sao?



Bạch Sầu Phi hỏi lại:



- Võ công của Địch Phi Kinh rất lợi hại sao?



Trên mặt Tô Mộng Chẩm xuất hiện một loại thần sắc giống như cười mà lại không cười:



- Nếu ngươi muốn đi lên thì tự nhiên sẽ biết, còn nếu không muốn lên thì hỏi làm gì?



Bạch Sầu Phi hít sâu một hơi, nói:



- Được, ta lên.



Vì vậy một nhóm bốn người bọn họ ngang nhiên đi vào Tam Hợp lâu.



Dưới lầu chỉ có những chiếc bàn xếp chồng, không có một ai.



Tô Mộng Chẩm nói với Sư Vô Quý:



- Ngươi hãy bảo vệ ở đây!



Sư Vô Quý liền cầm đao canh giữ ở cửa lớn, giống như cho dù có thiên quân vạn mã xông đến, y cũng không cho phép bọn chúng vượt qua nửa bước.



Sau đó Tô Mộng Chẩm ưu nhã bước từng bước lên lầu.



Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch đi ở hai bên phía sau, không nhanh không chậm cùng lên lầu.



Bọn họ cùng nhau lên lầu như vậy, trong lòng có một cảm giác đặc biệt, giống như chỉ cần bọn họ đi cùng nhau thì sẽ không sợ mưa gió, không sợ hiểm nguy, trong thiên hạ cũng không có gì ngăn cản được bọn họ tiến về phía trước.



Bọn họ sóng vai đi lên lầu.



Trên lầu có thế giới của trên lầu.



Thế giới đó là gì?



Thật ra trong cuộc đời con người vẫn thường có những lúc lên lầu, không ai biết trên lầu có thứ gì đang chờ bọn họ.



Người chưa lên lầu tìm mọi cách để lên lầu, bởi vì họ muốn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng trên lầu. Khi lên lầu rồi thì lại muốn lên thêm một tầng nữa, hoặc là tìm trăm phương ngàn kế để không phải lăn xuống lầu.



Lầu càng lên càng dốc.



Lầu càng cao càng lạnh.



Trên lầu gió lớn, lầu cao khó dựa, nhưng người người vẫn cứ thích lên lầu, thích trèo lên chỗ cao.



Chỗ cao chính là nơi nguy hiểm.



Ba người Tô Mộng Chẩm, Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi gần như đồng thời lên lầu, cho nên bọn họ cũng gần như đồng thời nhìn thấy một người.



Địch Phi Kinh, Đại đường chủ của Lục Phân Bán đường.



Y ở tại Lục Phân Bán đường dưới một người mà trên vạn người.



Thậm chí phần lớn người đều cho rằng, người được tôn kính nhất bên trong Lục Phân Bán đường không phải Lôi Tổn mà là y.



Có điều Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi không ngờ được, xuất hiện trước mắt bọn họ lại là một người như vậy.