Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 16 : Ho và cúi đầu

Ngày đăng: 14:08 18/04/20


Chiếu cố những người không giao tình



Thiên hạ chỉ có Địch Phi Kinh



Nếu như ngươi không có bằng hữu, hãy tìm Địch Phi Kinh, Địch Phi Kinh sẽ là bằng hữu tận tâm nhất của ngươi.



Nếu như ngươi không có ai hiểu, hãy tìm Địch Phi Kinh, Địch Phi Kinh sẽ là tri âm của ngươi.



Nếu như ngươi gặp phiền toái, hãy tìm Địch Phi Kinh, y có thể giúp ngươi giải quyết tất cả khó khăn.



Nếu như ngươi muốn tự sát, hãy tìm Địch Phi Kinh, y nhất định có thể khiến cho ngươi lại mong được sống, cho dù hoàng đế lão tử đưa ra một ngàn vạn lượng hoàng kim cầu ngươi đi chết, ngươi cũng sẽ không chịu cắt một ngón tay.



Đây là lời đồn lưu truyền rộng nhất trong kinh thành.



Đáng tiếc Địch Phi Kinh chỉ có một, muốn gặp y cũng không dễ dàng.



Trong thiên hạ chỉ một người có thể gặp y bất cứ lúc nào, đó không phải là con của Địch Phi Kinh, bởi vì Địch Phi Kinh không có con; cũng không phải là phu nhân của Địch Phi Kinh, bởi vì Địch Phi Kinh không có vợ. Địch Phi Kinh cả đời chỉ có bằng hữu, không có người thân. Y chỉ có một thân một mình.



Người có thể tùy thời gặp y là Lôi Tổn.



Bất kể là ai, có thể kết giao được bằng hữu như Địch Phi Kinh nhất định đều có bối cảnh kinh người. Nhưng có lẽ tri giao thật sự của Địch Phi Kinh cũng chỉ có một mình Lôi Tổn.



Có người nói, Địch Phi Kinh có thể chứa cả thiên hạ, Lôi Tổn biết dùng Địch Phi Kinh cho nên y mới có được thiên hạ.



Nhưng cũng có người nói, một núi không thể chứa hai hổ, Lôi Tổn và Địch Phi Kinh hiện giờ chưa xung đột với nhau, đợi đến khi thiên hạ bình định sẽ khó tránh khỏi hai hổ tranh đấu. Đây có thể nói là một nỗi lo xa của Lục Phân Bán đường, cũng là một mối họa ngầm.



Tô Mộng Chẩm đương nhiên cũng nghe được những lời đồn này.



Về phần lời đồn cuối cùng chính là do y “sáng tạo” ra, cố ý làm cho lời đồn này lưu truyền trên giang hồ, sau đó chờ đợi phản ứng của hai kẻ đứng đầu Lục Phân Bán đường.



Phương pháp tiêu diệt kẻ địch tốt nhất chính là làm cho bọn chúng tự diệt lẫn nhau.



Muốn kẻ địch tự giết lẫn nhau, trước tiên phải làm cho bọn chúng nghi ngờ lẫn nhau, khi đã nghi ngờ thì sẽ không thể hợp tác chặt chẽ, chỉ cần không hợp tác chặt chẽ thì sẽ có kẽ hở để thừa cơ.



Muốn kẻ địch không tin tưởng nhau, có thể dùng lợi ích dụ dỗ, nhưng đối phó với những người như Lôi Tổn và Địch Phi Kinh, áp bức dụ dỗ cũng giống như trò trẻ con.



Cho nên Tô Mộng Chẩm tạo ra lời đồn.



Lời đồn luôn luôn hữu hiệu.



Cho dù là người có định lực cao, cũng khó tránh bị lời đồn lừa gạt, bị lời đồn làm nghi hoặc. Bởi vì bản thân lời đồn có thể tạo thành một loại áp lực, giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn. Có câu “lời đồn dừng ở kẻ trí *”, nhưng ngươi muốn mua vải cũng phải xem có phải là cửa hiệu lâu đời được bảo đảm chất lượng hay không, kẻ trí cũng khó tránh phải nghe lời đồn, chỉ là có thể suy xét về lời đồn mà thôi.



* Ám chỉ những lời nói không có căn cứ, truyền đến người có đầu óc thì không thể lưu truyền tiếp.



Cho dù là người không nghe lời đồn, cũng chỉ xem như một sự trốn tránh với lời đồn. Nói cách khác, lời đồn vẫn có sức ảnh hưởng với hắn như thường, cho nên hắn mới không dám đối mặt.



Người có thể đối mặt với lời đồn, giải quyết lời đồn, đó mới là một người dũng cảm.



Tô Mộng Chẩm truyền lời đồn ra ngoài, sau đó chờ đợi phản ứng của Lục Phân Bán đường. Nơi kẻ địch đã có một kho thuốc nổ, y cũng không có ý định chuyển nó trở về, chỉ cần giúp đối phương châm một ngòi nổ là được.



Y tin tưởng cách làm của mình giống như đổ một thùng nước vào túi bột mì, không lâu sau túi bột mì này sẽ mốc meo và lên men.



Nếu như ngươi muốn một đôi vợ chồng cãi lộn, rất đơn giản, chỉ cần ở bên ngoài rêu rao rằng bọn họ sống chung không hòa thuận.



Trong một tổ chức, khi lão đại và lão nhị bắt đầu tranh đấu với nhau, thông thường là vì bên ngoài lưu truyền rằng lão đại muốn đá lão nhị xuống, còn lão Nhị thì muốn chiếm quyền của lão đại.



Có đôi khi Tô Mộng Chẩm cũng phải tin, chỉ cần Lôi Tổn và Địch Phi Kinh vẫn tâm đầu ý hợp, thế lực của Lục Phân Bán đường sẽ bền vững không thể lay chuyển được.



Cho nên y đã đổ ra “thùng nước” này, sau đó kiên nhẫn chờ đợi kết quả.



Kết quả y được gì?



Không có kết quả.



Lôi Tổn vẫn là Lôi Tổn, không hề tổn hại; Địch Phi Kinh vẫn là Địch Phi Kinh, gặp biến không kinh. Một người vẫn là Tổng đường chủ của Lục Phân Bán đường, còn một người vẫn là Đại đường chủ của Lục Phân Bán đường, kính trọng lẫn nhau, mỗi người một nửa.



“Thùng nước” kia giống như đổ vào trong biển, hoàn toàn không phản ứng.



Từ đó về sau, Tô Mộng Chẩm càng cảm thấy hiếu kỳ đối với Địch Phi Kinh.



Lão nhị bắt buộc phải nhường nhịn lão đại, bởi vì thế lực của lão đại lớn hơn hắn. Lão nhị không nhịn được thì không thể trở thành lão nhị, hắn có thể là lão đại hoặc không là gì cả, nhưng thiên chức của lão nhị chính là phải biết nhường nhịn.


- Ta có nghe nói.



Địch Phi Kinh nói một cách ôn hòa.



- Có điều nếu như muốn xuất binh, trước hết quốc gia phải yên ổn đã.



- Chuyện này là đương nhiên.



- Bên ngoài hỗn loạn cũng không quan trọng, nhưng bên trong cần phải bình định; nơi xa bất ổn cũng không quan trọng, nhưng trước mắt thiên tử thì cần phải bình an.



- Dưới chân thiên tử là kinh thành.



- Đúng, kinh thành muốn bình an vô sự, quan trọng nhất là phải giảm bớt người chủ sự.



- Người chủ sự càng ít, càng có thể tập trung, tập trung sẽ dễ dàng thống trị, cũng có lợi đối với việc xuất binh viễn chinh.



- Cho nên các nhân vật lớn ăn bổng lộc của triều đình đều muốn thấy trong kinh thành chỉ còn lại một bang hội.



- Mê Thiên Thất Thánh là người từ ngoài đến, không tính vào trong, như vậy Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường chỉ có thể còn lại một bên.



- Ngươi cho rằng có khả năng sát nhập không?



- Không có khả năng.



- Vì sao?



- Bởi vì ngươi không đáp ứng.



- Vì sao ta không đáp ứng?



- Bởi vì trước giờ ngươi đều muốn làm lão đại. Sát nhập tuyệt đối không thể khoan nhượng, cũng sẽ không chấp nhận gia nhập liên minh.



- Ngươi thấy có thể gia nhập liên minh không?



- Không thể.



- Vì sao?



- Bởi vì Lôi tổng đường chủ cũng muốn làm lão đại. Gia nhập liên minh quyết không cân nhắc, chỉ có thể chấp nhận việc sát nhập.



- Cho nên chúng ta đều có ý kiến riêng.



- Bởi vậy, dưới chân thiên tử chỉ có thể còn lại Lục Phân Bán đường hoặc Kim Phong Tế Vũ lâu.



- Ngươi quả nhiên là người hiểu chuyện.



- Mặc dù ta có rất ít cơ hội ngẩng đầu.



Trong nụ cười của Địch Phi kinh thoáng hiện lên vẻ bi thương:



- Nhưng trước giờ ta có thể xem như là một người hiểu lý lẽ.



- Người hiểu lý lẽ thường không gặp may.



Trong đôi mắt lạnh lẽo của Tô Mộng Chẩm dường như cũng thoáng hiện lên chút ấm áp:



- Bởi vì hắn không thể giả vờ hồ đồ, lại không thể sống tự do, thông thường còn phải mang trên mình trách nhiệm nặng nề.



- Trách nhiệm quá nhiều, cuộc đời sẽ không còn niềm vui.



- Ngươi biết lần này mình phải chịu trách nhiệm gì không?



- Ngươi muốn ta phải chịu trách nhiệm gì?



- Rất đơn giản.



Tô Mộng Chẩm sảng khoái nói:



- Muốn Lôi Tổn đầu hàng.



Nói xong những lời này, y lại bắt đầu ho.