Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 17 : Kỳ tích

Ngày đăng: 14:08 18/04/20


Đàm phán hiệp hai cũng đã kết thúc.



Địch Phi Kinh không hề kinh ngạc.



Y ngước mắt lên, đôi mắt trong veo khiến cho hàng lông mày như dao nhướng lên đến tận Thái Dương, lẳng lặng nhìn Tô Mộng Chẩm, lẳng lặng đợi Tô Mộng Chẩm ho xong.



Bởi vì cổ của y cúi xuống, cho nên cặp mắt phải ngước lên mới thấy được Tô Mộng Chẩm. Con ngươi của y tập trung phía trên mắt, đến nỗi hai góc mắt trái phải đều xuất hiện màu lam, rất minh mẫn, chăm chú, hơn nữa còn dễ nhìn.



Y giống như đã đoán trước Tô Mộng Chẩm sẽ nói những lời này.



Người giật mình lại là Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch.



Tô Mộng Chẩm vừa lên tiếng đã muốn thiên hạ đệ nhất đường phải đầu hàng.



Y đã ho xong.



Rất ít người đủ nhẫn tâm để nghe y ho xong.



Bệnh của y có lẽ không phải quá nghiêm trọng, nhưng lúc ho, mỗi bộ phận trên người đều như đang biến dạng, âm thanh khàn khàn như sắp đứt ngang, dạ dày co giật như bị người dùng kìm sắt kẹp lấy, toàn thân đều cong lại, tâm tạng như bị đâm vào đang chảy máu, ánh mắt tràn đầy tơ máu, mấy đường gân xanh trên mặt đồng loạt phập phồng, huyệt Thái Dương nhấp nhô, cơ mặt hoàn toàn vặn vẹo, cả ngón tay cũng co giật. Y ho đến mức hai chân đều nhón lên không thể đứng vững, giống như cả phổi cũng muốn ho ra ngoài, gan cũng vỡ thành từng mảnh.



Thật vất vả mới đợi đến lúc y ho xong.



Y vừa ho xong liền cẩn thận gấp khăn trắng lại, nhét vào trong vạt áo như đang cất một xấp ngân phiếu ngàn vạn lượng.



Sau đó y hỏi:



- Ngươi có ý kiến gì không?



Y vừa nói ra vấn đề này, cũng chính là đàm phán hiệp ba đã bắt đầu.



Trên thế gian có rất nhiều cuộc đàm phán không thể gấp rút được. Kẻ nào gấp chính là tỏ rõ kẻ đó không nắm chắc mười phần, thiếu sự kiên nhẫn.



Kẻ thiếu kiên nhẫn trước giờ đều bị thiệt thòi.



Ý nghĩa của đàm phán vốn là không để bị thiệt thòi, hoặc chỉ thiệt thòi một chút, thậm chí là muốn đối phương phải chịu thiệt, cho nên càng phải giữ bình tĩnh.



- Vì sao không phải là Kim Phong Tế Vũ lâu đầu hàng Lục Phân Bán đường?



Địch Phi Kinh hỏi lại.



Y hỏi rất bình thản, không hề hành động theo cảm tình, giống như đang thảo luận một chuyện bên ngoài chẳng liên quan gì đến bọn họ.



- Bởi vì cục diện đã rất rõ ràng. Bàng tướng quân vốn ủng hộ các ngươi, hiện giờ đã quay sang ủng hộ chúng ta. Di ngự sử vốn là chỗ dựa của các ngươi, hiện tại cũng ở trước mặt hoàng thượng tố cáo các ngươi. Lôi Tổn ba lần cầu kiến tướng gia đều bị từ chối. Tình thế này chẳng lẽ hắn còn không nhìn ra?



Tô Mộng Chẩm nói không hề lưu tình.



Địch Phi Kinh vẫn gặp biến không kinh, nói:



- Ngươi nói đúng là tình hình thực tế.



- Cho nên các ngươi đã đứng trước viễn cảnh thất bại, nếu không đầu hàng thì chỉ có binh bại người vong, tự mình chuốc khổ.



Tô Mộng Chẩm không hề nhân nhượng.



Địch Phi Kinh thản nhiên nói:



- Nhưng trong kinh thành, Lục Phân Bán đường vẫn còn bảy vạn đệ tử, bọn họ đều là hán tử thà chết quyết không đầu hàng.



Tô Mộng Chẩm lập tức cắt lời:



- Sai rồi.



- Thứ nhất, các ngươi không có đến bảy vạn đệ tử, cho đến hôm qua chỉ có năm vạn sáu ngàn năm trăm tám mươi hai người. Có điều vào giờ mậu hợi tối hôm qua, tám ngàn bốn trăm sáu mươi ba người tại khu vực đảo Quỳnh Hoa đều đã gia nhập bên ta, cho nên hôm nay các ngươi chỉ còn lại bốn vạn tám ngàn một trăm mười chín người, còn phải trừ đi “Hoa Y Hòa Thượng” vừa mới chết.



Tô Mộng Chẩm không kiên nhẫn nói:



- Thứ hai, trong số bốn vạn tám ngàn một trăm mười tám người còn lại của các ngươi, ít nhất có một nửa vốn không phải là kẻ trung thành gì, một nửa còn lại cũng có hơn bốn phần không chịu được sự uy hiếp dụ dỗ của Kim Phong Tế Vũ lâu, còn lại sáu phần ít nhất có ba phần sẽ không chịu hi sinh vì Lục Phân Bán đường. Số người mà các ngươi thật sự có thể dùng không phải là bảy vạn mà là bảy ngàn, ngươi không cần phóng đại lên như vậy.



Tô Mộng Chẩm đẩy một cánh cửa số hướng đông trên lầu ra, dùng tay chỉ một cái, nói:



- Thứ ba, ngươi hãy tự nhìn đi!


- Ngươi muốn nói hắn nóng lòng phân cao thấp với chúng ta?



Địch Phi Kinh khẽ nhíu mắt, cúi thấp đầu nhìn đôi trắng nõn của y, sau đó nói:



- Hắn vốn không cần vội vàng như vậy, bởi vì tình thế đang ngày càng có lợi với hắn.



Lôi Tổn không đáp, lão đang chờ Địch Phi Kinh nói tiếp.



Lão biết Địch Phi Kinh nhất định sẽ nói tiếp.



Cho dù Địch Phi Kinh không cần phải báo cáo kết quả quan sát với cấp trên, y cũng nhất định sẽ nói ra. Bởi vì một người có cách nhìn đặc biệt, ý kiến đặc sắc, luôn hi vọng sẽ có người biết thưởng thức, có người biết lắng nghe.



Lôi Tổn không nghi ngờ là một người thưởng thức, người lắng nghe chăm chú và cao cấp nhất.



Địch Phi Kinh quả nhiên nói tiếp.



- Một người vội vàng muốn giải quyết tất cả như vậy, nhất định có chuyện gì khiến cho hắn không thể đợi được, đó là nổi khổ của hắn. Nỗi khổ của một người rất có thể chính là nhược điểm của hắn.



Y nói đến đây bỗng ngừng lại. Lôi Tổn lập tức tiếp lời:



- Tìm được nhược điểm của hắn thì có thể tìm ra phương pháp đánh bại hắn.



Địch Phi Kinh lập tức đáp:



- Đúng.



Lôi Tổn nói:



- Nhưng nổi khổ của hắn là gì?



Trên mặt Địch Phi Kinh xuất hiện vẻ mê hoặc:



- Chúng ta không biết, chỉ có thể đoán…



Lôi Tổn thăm dò nói:



- Thân thể của hắn…



Đây chính là mục đích chủ yếu mà lão muốn Địch Phi Kinh và Tô Mộng Chẩm gặp mặt. Chỉ Địch Phi Kinh mới có thể nhìn ra được Tô Mộng Chẩm thật sự có bệnh hay không? Bệnh như thế nào? Là loại bệnh gì?



Tô Mộng Chẩm là một kẻ không dễ đánh bại, y gần như không có sơ hở nào, kẻ địch cũng tìm không ra điểm yếu của y.



Nhưng mỗi người đều có điểm yếu, chỉ là cao thủ có thể che giấu điểm yếu của mình, hơn nữa còn biết cách biến điểm yếu thành điểm mạnh.



Một người võ công có cao cũng khó tránh khỏi cái chết, thân thể có tốt cũng sợ phải mắc bệnh.



Tô Mộng Chẩm mắc bệnh gì? Nếu người khác không thể đánh đổ y, liệu bệnh tật có thể đánh sụp y hay không?



Đây là tin tức Lôi Tổn muốn biết nhất.



- Hắn là bệnh thật.



Địch Phi Kinh nghiêm túc nói, bởi vì y biết phán đoán tiếp theo của mình đủ để chấn động toàn bộ kinh thành, cả nửa võ lâm:



- Hắn toàn thân trên dưới không chỗ nào là không có bệnh. Hắn ít nhất có ba bốn loại bệnh cho tới bây giờ đều xem như bệnh nan y. Hắn còn có năm sáu loại bệnh trước mắt còn chưa có cả tên. Hắn có thể sống đến bây giờ, chỉ có ba khả năng.



Y suy nghĩ tường tận nói:



- Một là công lực của hắn rất cao, có thể khắc chế bệnh tật bùng phát. Nhưng dù công lực có cao đến đâu, cũng khó trường kỳ áp chế bệnh tật chuyển biến xấu.



Ánh mắt của y lại ngước lên. Lôi Tổn lẳng lặng chờ y nói tiếp. Trên mặt lão không có phấn khởi, cũng không giận dữ, chỉ là chuyên tâm, thậm chí gần như không có biểu tình. Đây là biểu tình mà Địch Phi Kinh “sợ” nhất, bởi vì với “biểu tình” này không ai có thể nhìn ra đối phương thật sự nghĩ gì.



- Hai là trong cơ thể hắn bảy tám chứng bệnh khắc chế lẫn nhau, nhất thời không phát tác được.



- Khả năng thứ ba thì sao?



Lôi Tổn hỏi.



- Kỳ tích.



Địch Phi Kinh đáp.