Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 18 : Vẻ mặt tươi cười

Ngày đăng: 14:08 18/04/20


Kỳ tích.



Trong thiên hạ có những chuyện tìm không ra lý do giải thích, còn có một cách giải thích khác, đó là kỳ tích.



- Theo lý với bệnh tình của hắn lẽ ra phải chết ba bốn năm rồi, nhưng đến hôm nay hắn vẫn còn sống, hơn nữa còn có thể duy trì Kim Phong Tế Vũ lâu lớn như vậy, có thể nói là kỳ tích.



Lôi Tổn im lặng trầm tư.



Người giống như lão, với địa vị hôm nay đương nhiên không cần phải nói nhiều, nhưng mỗi câu nói ra đều nặng tựa ngàn cân. Bình thường lão lắng nghe người khác nói chuyện nhiều hơn. Chỉ nghe nhiều mới có thể phán đoán được chính xác, lời nói càng thêm hùng hồn.



Cho nên lão cẩn thận hỏi:



- Ý của ngươi là Tô công tử vốn có thể đợi, không cần vội vàng, bởi vì tình thế đang phát triển theo hướng có lợi cho hắn. Hắn không cần phải nóng lòng giải quyết phân tranh giữa hai bang chúng ta… có điều hắn lại không kiên nhẫn được. Ngươi thấy có thể nào…



Lão không nói tiếp, bởi vì phần tiếp theo là của Địch Phi Kinh.



- Hắn không đợi được, nhất định phải có lý do.



Địch Phi Kinh lập tức tiếp lời. Trước giờ y đều biết nhiệm vụ của mình. Trong một tổ chức, mỗi người đều có chức vụ riêng. Có người khi nói chuyện phải trực tiếp một chút, có người khi nói chuyện lại nên giữ lại một chút; có người đang làm “người tốt”, cũng có người bất chấp mọi thứ để làm “người xấu”. Lên tiếng vào lúc không nên nói và in lặng vào lúc cần phải nói, cũng giống như người không biết chức vụ của mình, sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải ra khỏi tổ chức. Địa vị của Địch Phi Kinh trước giờ vững như Thái sơn, đó là vì hắn biết làm việc một cách đúng mực.



- Nói cách khác, cục diện hiện giờ không giống như lúc trước chúng ta dự đoán. Vốn là cả thời gian và tình thế đều có lợi cho hắn.



Lôi Tổn mở đầu.



- Bây giờ tình thế vẫn có lợi cho hắn, nhưng thời gian lại có lợi với chúng ta.



Địch Phi Kinh tiếp lời.



- Ngươi muốn nói thân thể của hắn đã không ổn?



Lôi Tổn hỏi rất cẩn thận, vô cùng cẩn thận.



Ánh mắt Địch Phi Kinh như tia chớp nhanh chóng đảo quanh một vòng, mới từ trong kẽ răng thốt ra một chữ:



- Đúng.



Lôi Tổn lập tức hài lòng.



Lão đang chờ đợi đáp án này.



Đáp án này không chỉ quan hệ đến sống chết của một người, mà thậm chí còn là thành bại của hơn mười vạn người, hưng vong của cả tòa thành.



Vì đáp án này là do Địch Phi Kinh chính miệng nói ra.



Có đôi khi, lời nói của Địch Phi Kinh so với thánh chỉ còn hữu hiệu hơn, bởi vì thánh chỉ mặc dù có quyền uy tuyệt đối, nhưng quân chủ vẫn có khả năng không hiểu lý lẽ, còn Địch Phi Kinh thì lại rất anh minh



Cho dù đối tượng mà y nhận xét là lôi Tổn, thậm chí là chính bản thân y, y đều có thể làm một cách khách quan công bình.



Địch Phi Kinh nói xong những lời này, liền dùng tay áo khẽ lau đi mồ hôi trên trán.



Y nói những lời này giống như còn gian khổ hơn cả việc giao thủ với người khác.



Thật ra sức phán đoán của một người đối với con người và sự vật, mỗi lần đánh giá đều là kinh nghiệm cả đời, sự tập trung cũng hao tâm tổn sức không kém gì dùng toàn bộ công lực giao đấu với người khác.



Lôi Tổn là từ trên nóc nhà đi xuống, bên ngoài trời đang mưa, nhưng trên người lao lại không hề có vết ướt nào.



Lúc này Địch Phi Kinh lại hỏi một câu:



- Ước hẹn ba ngày sau, Tổng đường chủ dự định thế nào?



Y rất ít khi hỏi.



Đối với Lôi Tổn, y biết mình nên đáp nhiều, không nên hỏi nhiều, trừ khi vấn đề đó nhất định phải nói ra.



Thật ra trong suy nghĩ Lôi Tổn, thông thường vấn đề của Địch Phi Kinh cũng có phân lượng như đáp án của y:



- Nếu thời gian đã có lợi với chúng ta, sao không cố gắng kéo dài thời gian?
Chu Nguyệt Minh mặt mày khựng lại, cười hì hì nói:



- Thật ra việc làm ăn trước giờ đều nhờ Tổng đường chủ chiếu cố, hạ quan mới có thể thuận lợi như vậy.



Lôi Tổn khẽ cười nói:



- Chu đại nhân quá lời rồi, bằng hữu chiếu cố lẫn nhau là chuyện đương nhiên thôi.



Địch Phi Kinh đột nhiên hỏi:



- Đúng rồi, Chu đại nhân làm sao biết chúng ta đang ở Tam Hợp lâu này? Hay là vừa lúc có nhã hứng cũng đến nơi này nghỉ ngơi thư giãn?



Chu Nguyệt Minh chỉnh lại sắc mặt, trầm giọng nói:



- Ta nói thật, Tổng đường chủ và Đại đường chủ của Lục Phân Bán đường cùng với đương gia của Kim Phong Tế Vũ lâu hôm nay gặp mặt đàm phán ở đây, chuyện lớn như vậy chẳng những đã truyền khắp kinh thành, người người sôi nổi bàn luận, mà các quan lớn trong triều cũng đã chú ý đến, ngay cả chúa thượng… hà hà, cũng có nghe phong phanh rồi.



Lôi Tổn mỉm cười nói:



- Chuyện nhỏ như vậy cũng khiến quan gia phải hao tâm tổn trí, thật là hổ thẹn.



Chu Nguyệt Minh tiến lên trước, cười nói:



- Hai vị cũng biết ta thân tại Hình bộ, có rất nhiều chuyện không thể không trình bày với cấp trên một chút. Đúng rồi, không biết đàm phán tại Tam Hợp lâu thắng bại như thế nào?



Lôi Tổn và Địch Phi Kinh liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều cười. Bọn họ đều đoán không sai, thắng bại của Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ là chuyện mà cả thành đều quan tâm, Chu Nguyệt Minh này là mượn việc công để đến thăm dò hư thực.



Nói đi thì cũng phải nói lại, Chu Nguyệt Minh cũng xem như là một trong những người ủng hộ Lục Phân Bán đường có thế lực nhất. Nguyên nhân là nếu Lục Phân Bán đường không hỗ trợ Chu Nguyệt Minh, việc phá án của hắn tại bộ Hình sẽ không thuận lợi như vậy, hơn nữa cho dù có quyền cũng chưa chắc đã có tiền.



Một người đã có quyền, tự nhiên sẽ thích có tiền. Nếu có cả tiền và quyền, vậy thì sẽ muốn cầu danh. Nếu cả danh cũng có, vậy thì sẽ muốn những thứ như trường sinh bất lão. Nói tóm lại, dục vọng của con người vốn không bao giờ hoàn toàn thỏa mãn được.



Lôi Tổn và Địch Phi Kinh đều không trả lời, nhưng lại tươi cười, dáng vẻ rất đắc ý.



Chu Nguyệt Minh hơi sốt ruột, ít nhất đã có ba thượng cấp bảo hắn tới đây hỏi cho rõ ràng, hắn không thể trở về không công:



- Hai vị! Chúng ta là bạn bè lâu năm, rốt cuộc hai bang các người ai chiếm được thượng phong? Ai thắng ai thua?



Địch Phi Kinh cười nói:



- Ngài không thấy chúng ta đang cười sao?



Lôi Tổn nói tiếp:



- Sao ngài không đi hỏi Tô công tử?



Chu Nguyệt Minh biết đã sớm có người đi hỏi Tô Mộng Chẩm, có điều bên phía hắn lại không nắm được nội dung chính.



Nhưng cũng có thu hoạch.



Mặc dù không biết rõ nội dung đàm phán giữa Tô Mộng Chẩm và Lôi Tổn, nhưng sau đó lại thấy Lôn Tổn và Địch Phi Kinh cười rất tươi.



Một người có thể cười, chắc hẳn phải có điều đắc ý.



Nhìn nét cười trên mặt Lôi Tổn, quả thật giống như một con cáo vừa tìm được một con gà nhỏ.



Cho nên Chu Nguyệt Minh bẩn báo với cấp trên:



- Xem ra là người của Lục Phân Bán đường chiếm được thượng phong.



- Vì sao?



Cấp trên hỏi.



- Bởi vì Lôi Tổn và Địch Phi Kinh đều cười rất đắc ý.



Cấp trên của hắn mặc dù cảm thấy hoài nghi, nhưng cũng chỉ đành chấp nhận cái “suy đoán” này.