Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 23 : Hành động tảo lôi

Ngày đăng: 14:08 18/04/20


Sắc mặt mọi người đều biến đổi. Ngay cả Vương Tiểu Thạch cũng cảm thấy yêu cầu của Bạch Sầu Phi quá vô lý.



Nhưng Tô Mộng Chẩm thì không, thần sắc của y vẫn tự nhiên.



- Được.



Y nói:



- Đệ muốn làm gì thì ta cho đệ làm, nhưng phải xem đệ có làm được hay không.



Giọng điệu của y hơi chút mỉa mai:



- Trên đời này có rất nhiều người mưu cầu hư danh, nhưng nếu không có bản lĩnh thực tế thì vẫn chỉ là con số không thôi.



Bạch Sầu Phi lạnh lùng nói:



- Huynh không ngại thì cứ để ta làm thử.



Y gần như gằn từng chữ:



- Ta nhất định làm được.



Tô Mộng Chẩm bỗng liên tiếp điểm vào mấy yếu huyệt trên người, sắc mặt trắng bệch, gân xanh co giật, một lúc sau mới có thể nói chuyện:



- Ta thật sự toàn thân đều bệnh.



Vương Tiểu Thạch ân cần hỏi:



- Sao không chữa trị cho tốt?



Tô Mộng Chẩm nói:



- Ta có thời gian để chữa trị sao?



Vương Tiểu Thạch nói:



- Ít nhất huynh cũng nên bảo trọng. Kim Phong Tế Vũ lâu tuy quan trọng, nhưng nếu không có huynh thì cũng sẽ không có Kim Phong Tế Vũ lâu.



Tô Mộng Chẩm cười nói:



- Đệ biết hiện giờ ta cảm thấy phương pháp chữa bệnh hữu hiệu nhất là gì không?



Vương Tiểu Thạch lắc đầu.



Tô Mộng Chẩm nói:



- Xem như mình không có bệnh.



Sau đó y lại cười, là cười khổ.



Y tiếp tục hỏi:



- Các đệ gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu, muốn bắt tay vào làm từ đâu trước?



Y hỏi câu này rất thận trọng.



Đây là một vấn đề rất nghiêm túc.



Chẳng hạn như ngươi muốn làm thơ, vậy thì phải hiểu một chút âm vận bằng trắc, biết một ít điển cố chú giải; nếu như muốn viết chữ, vậy phải hiểu được một chút kiến thức thông thường về bút mực giấy nghiên; nếu như muốn phát tài, ít nhất phải biết làm ăn buôn bán, phải có khả năng tính toán.



Cho dù là gia nhập bang hội, không thể cả ngày đều chém chém giết giết, phải biết rõ ràng mọi chuyện, từ nhân thủ cho đến phân đà. Giống như làm đại thần trong triều, không chỉ có việc tham tấu vạch tội, nghị sự thảo luận, mà đối với lễ tiết trong triều, quyền hạn của đồng liêu và chế độ luật pháp đều phải rõ như lòng bàn tay, mới có thể làm được.



Cho nên Tô Mộng Chẩm mới hỏi câu này.



Đáp án lại khác biệt.



- Ta muốn bắt đầu từ tư liệu của Bạch lâu này, làm quen với những ngõ ngách và điều hành bố trí, để thuận tiện cho đề ra kế hoạch sau này.



Bạch Sầu Phi trả lời như vậy.



Trước giờ y rất có dã tâm, cũng rất có khát vọng.



- Ta muốn bắt dầu từ bên ngoài trước. Kim Phong Tế Vũ lâu mặc dù được phía triều đình tán thành và danh môn đại phái coi trọng, nhưng trên giang hồ và trong lòng những người bình thường thì lại không bằng Lục Phân Bán đường có căn cơ vững chắc. Có lẽ vì mấy năm gần đây Kim Phong Tế Vũ lâu quật khởi quá nhanh, rất nhiều việc không kịp đặt nền móng. Ta muốn ở bên ngoài xây dựng lại nền tảng.



Đây là ý kiến của Vương Tiểu Thạch.



Trước giờ hắn cũng khá gần gũi với dân nghèo, hơn nữa cũng không tự phụ kiêu căng. Những thứ quá cao siêu thì sẽ không ai hiểu.



Ý kiến của hắn và Bạch Sầu Phi không giống nhau.



Bạch Sầu Phi chủ trương tập trung tinh thần, tiết kiệm thời gian, trước tiên bắt tay vào trọng tâm và trọng điểm của Kim Phong Tế Vũ lâu, thuận tiên cho việc quyết sách, trở thành trợ thủ tốt của Tô Mộng Chẩm.



Vương Tiểu Thạch lại muốn bắt đầu từ bên ngoài trước, làm quen với hoàn cảnh, nhận rõ tình thế, từ từ thành lập cơ sở, để Kim Phong Tế Vũ lâu có thể sừng sững không ngã, vững như bàn thạch.



Hai ý kiến bất đồng này đã phản ánh cá tính khác biệt của bọn họ.



Tô Mộng Chẩm cũng có ý kiến của mình, nhưng y vẫn tán thưởng cách nhìn của hai người bọn họ.



Bởi vì ý kiến của bọn họ bất đồng, cho nên mới phải thảo luận với nhau.



Tri giao trên đời vốn không cần tính cách phải giống nhau, chỉ cần hứng thú hợp nhau và có duyên là đã đủ lý do.



Tô Mộng Chẩm nói:
Còn có một nguyên nhân khác mà Lôi Cổn không thể không đi. Bởi vì hắn chẳng những háo công mà còn háo sắc, nhưng ngoại trừ ở trên người những cô gái trẻ yếu ớt, hắn căn bản không thể thi triển được “hùng uy”, cho nên hắn không đi không được.



Dương Vô Tà muốn Bạch Sầu Phi đến nơi đó chờ hắn.



Vương Tiểu Thạch biết được Lôi Cổn là như vậy người, lập tức kêu lên:



- Ta đi.



Dương Vô Tà lắc đầu:



- Ngươi không thể.



Vương Tiểu Thạch cả giận nói:



- Ngươi cho rằng ta không phải đối thủ của hắn sao?



Dương Vô Tà vẫn lắc đầu:



- Võ công của Lôi Hận cao hơn nhiều so với Lôi Cổn.



Vương Tiểu Thạch nói:



- Vậy tại sao ta không thể đi giết tên vô liêm sỉ này?



- Nguyên nhân là nếu ngươi đi nhất định sẽ giết chết hắn, nhưng ta lại không muốn hắn chết. Hắn vẫn còn có chỗ hữu dụng.



Dương Vô Tà chậm rãi nói:



- Huống hồ theo tư liệu điều tra, ngươi vốn chưa từng đến kỹ viện, làm sao có thể gánh vác chuyện này. Ngươi nói xem có đúng không?



Vương Tiểu Thạch đành nói:



- Cũng đúng.



Hắn phát hiện tư liệu còn hữu dụng hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.



- Mục tiêu của ngươi là Lôi Hận, đó là một kẻ rất khó đối phó.



Lôi Hận là một kẻ luôn giận dữ. Trên giang hồ người người đều nói: nếu ai khơi dậy lửa giận của Lôi Hận, cũng giống như tự đốt lửa thiêu mình.



- Ta muốn ngươi đi chọc giận Lôi Hận, bởi vì võ công của kẻ này dường như thiếu đi một thứ.



Dương Vô Tà nói đến đây chợt ngừng lại.



- Là thứ gì?



Vương Tiểu Thạch hỏi.



- Sơ hở.



Dương Vô Tà đáp:



- Mỗi người đều có sơ hở, nhưng Lôi Hận hình như không có. Cho nên ngươi đành phải chọn điểm mạnh nhất của hắn để ra tay, chỉ cần có thể phá được tuyệt kỹ mà hắn tự hào nhất, những thứ khác tự nhiên sẽ biến thành khuyết điểm.



Vương Tiểu Thạch hỏi:



- Nếu ta bị lửa giận của hắn nuốt chửng thì sao?



- Vậy thì đành chịu.



Dương Vô Tà nói:



- Dưới vuốt của một con sư tử đang giận dữ là không có chuyện sinh tồn.



- Chúng ta phải làm sao mới tìm được Lôi Hận?



- Không cần tìm hắn.



Dương Vô Tà nói:



- Hắn mình nhất định sẽ tìm đến ngươi. Chiều hôm qua hắn không hề giận dữ, nhưng trong lòng nhất định không phục, hẳn là muốn giết một hai kẻ địch để phát tiết.



Vương Tiểu Thạch nói:



- Lôi Cổn đi kỹ viện, còn Lôi Hận thì giết người, ngươi khẳng định như vậy sao?



- Khẳng định.



Dương Vô Tà nói như đinh đóng cột:



- Một là dựa theo phán đoán của ta, hai là vì trong Lục Phân Bán đường đã sớm có người của chúng ta.



- Kế hoạch này quan trọng nhất là bước cuối cùng.



Dương Vô Tà nói:



- Các người nhất định phải đến Tam Hợp lâu tụ hợp, hơn nữa phải đến vào buổi trưa.



Dương Vô Tà lại chậm rãi nói:



- Hành động lần này của chúng ta gọi là “hành động tảo lôi”.