Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 24 : Người trong lưới

Ngày đăng: 14:08 18/04/20


“Hành động tảo lôi” đã bắt đầu.



Khi bọn họ đang muốn rời khỏi Kim Phong Tế Vũ lâu, Sư Vô Quý chợt ngăn lại.



Sư Vô Quý vẫn hùng dũng như trước, giống như một cây thương sừng sững. Y và Dương Vô Tà làm cho người ta vừa nhìn đã biết bọn họ là hai người hoàn toàn khác biệt.



Sư Vô Quý đã đắp thuốc, thay y phục mới, tinh thần xem ra còn tốt hơn so với hôm qua, có thể thấy tay nghề của ngự y Thụ đại phu thần diệu thế nào.



Sư Vô Quý nói với Bạch Sầu Phi:



- Công tử muốn gặp ngươi.



Y chỉ về hướng Thanh lâu.



Bạch Sầu Phi gật đầu, nhìn Vương Tiểu Thạch một cái.



Bạch Sầu Phi không lên tiếng, nhưng trong mắt đã nói lên ba chữ “ngươi đợi ta”, Vương Tiểu Thạch cũng đã nghe được.



Bạch Sầu Phi đi thẳng vào Thanh lâu.



Vương Tiểu Thạch nhìn sắc trời, nhìn nước suối, nhìn hoa lá, sau đó sự chú ý hoàn toàn tập trung vào một đôi bướm.



Đôi bướm tung tăng. Bướm bay đến đông, ánh mắt của hắn cũng nhìn theo đến đông; bướm bay sang tây, cặp mắt của hắn cũng dời sang hướng tây như chớp.



Hắn càng nhìn càng thích, càng nhìn càng vui, giống như bản thân hắn cũng đang theo đôi bướm kia nhẹ nhàng bay lượn trong vườn hoa.



Lúc này chợt có người vỗ vai hắn một cái.



Vương Tiểu Thạch bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện Bạch Sầu Phi đã đến bên cạnh hắn.



Bạch Sầu Phi lạnh lùng nói:



- Ngươi biết không, vừa rồi khi ngươi mải mê nhìn bướm, ta đã có thể giết ngươi mấy lần rồi.



- Ta không biết.



Vương Tiểu Thạch cười nói:



- Cho dù phải chết, tại sao lại không thể nhìn bướm?



Đây là kiểu lý luận gì?



Bạch Sầu Phi nhất thời cũng đáp không được.



Vương Tiểu Thạch lộ ra hàm răng như đá cuội, cười nói:



- Huống hồ ngươi sẽ không giết ta.



Bạch Sầu Phi chỉ đành nói:



- Đại ca cũng bảo ngươi lên đó một chuyến.



Vương Tiểu Thạch sảng khoái nói:



- Được.



Hắn cũng đi vào thanh lâu.



Bạch Sầu Phi chắp tay nhìn trời.



Khi y ngẩng đầu nhìn trời, chiếc mũi nhô cao và phần vai thẳng tắp tỏ rõ sự cao ngạo và tự phụ của y.



Y cứ như vậy nhìn mặt trời nhô lên ở hướng đông, vạn dặm trời trong. Lúc Vương Tiểu Thạch rời khỏi Thanh lâu, thở ra một hơi “trường trưởng trường trưởng trường trường trưởng, trưởng trường trưởng trường trưởng trưởng trường”. (1)



Sau đó bọn họ lập tức lên đường.




- Tổng đường chủ và Đại đường chủ khi nào mới đến?



Thác Bạt Vân đáp:



- Theo báo cáo thì hôm nay Tô Mộng Chẩm sẽ dẫn “Tứ Đại Thần Sát” toàn diện công kích tổng đường của chúng ta, bọn họ đều phải ở lại trấn thủ.



Lôi Cổn ngửa mặt lên trời cười lớn:



- Tốt! Tốt! Xem tên khốn họ Tô có thể hoành hành được đến khi nào.



Hắn lại nói dặn dò Thác Bạt Vân:



- Hãy bảo các đường chủ mai phục bên ngoài rút lui, dùng loạn tiễn bắn chết tên này.



Thác bạt vân nói ngay:



- Vâng!



Hắn đi ra ngoài cửa, chỉ nghe nói vài câu, sau đó là tiếng mấy chục đôi chân nhanh chóng dời di.



Xem ra Lục Phân Bán đường bố trí ở nơi này ít nhất cũng có năm sáu chục người, trong đó còn có bốn gã đường chủ, hiển nhiên là đã quyết tâm phải thắng.



Lôi Cổn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bạch Sầu Phi vài lần, dương dương tự đắc nói:



- Xem ngươi có chạy đằng trời. Hôm nay đại gia phải trừng trị ngươi thật tốt.



Bạch Sầu Phi vẫn không lên tiếng.



Lúc này có hai người đi đến.



Chợt nghe Thác Bạt vân nói:



- Đã đặn dò rồi, chỉ chừa lại hai mươi tên tiễn thủ ở chỗ này chờ lệnh, khi nào bắn ngã mới thôi.



Một giọng nói khác vang lên:



- Có thể bắt đầu được chưa?



Lôi Cổn nói:



- Có thể rồi, ta đang muốn xem trò bắn khỉ.



Chợt nghe người nọ quát lớn một tiếng, hai mươi tên cung tiễn thủ liền chạy đến, có người đứng, có người nửa ngồi, giương cung lắp tên nhắm chuẩn vào Bạch Sầu Phi.



Thác Bạt Vân cười hì hì nói:



- Trước khi chết ngươi còn muốn trăn trối gì không?



Bạch Sầu Phi nói:



- Có.



Thác Bạt Vân nói:



- Có thì mau nói đi, bằng không khi loại nỏ gắn ba mũi tên một lần này bắn ra, ngươi có muốn nói cũng không kịp nữa.



Bạch Sầu Phi hít sâu một hơi, nói:



- Ngươi hãy chết đi!



Y vừa nói xong, Thác Bạt Vân đã chết.



Bị hai mươi chiếc nỏ, sáu mươi mũi tên bắn chết.