Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 32 : Không hỏi muôn dân hỏi quỷ thần

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


Tiếng còi rít lên bên tai.



Bạch Sầu Phi nói:



- Xem ra bọn họ đã đến không ít người.



Bên ngoài sắc trời biến đổi, nhưng thần sắc của y vẫn bình thản như thường.



Vương Tiểu Thạch nói:



- “Mê Thiên Thất Thánh” điều động lực lượng lớn như vậy, hiển nhiên đã quyết chí phải thành công.



Trương Thán cười hì hì nói:



- Nhiều người càng tốt, càng thêm náo nhiệt.



Đường Bảo Ngưu giận dữ nói:



- Tên ăn trộm vô sỉ kia, còn không trả thứ đó cho ta!



Trương Thán phe phẩy chiếc khăn tay bằng lụa, đắc ý nói:



- Có bản lĩnh thì cứ tới lấy!



Đường Bảo Ngưu cực kỳ tức giận, lại lập tức đuổi theo. Trương Thán khéo léo né tránh. Đường Bảo Ngưu hư trương thanh thế, bỗng nhiên vọt người cản lại, mắt thấy đã sắp chặn đứng đối phương, Trương Thán lại kịp thời nghiêng người một cái khiến cho hắn bắt hụt. Hai người đứng cách nhau bảy thước, trái xông phải tránh, đã đến gần bên cửa sổ.



Ôn Nhu đang muốn giậm chân gọi Đường Bảo Ngưu dừng tay, Đường Bảo Ngưu và Trương Thán đột nhiên phá tan tường gỗ sát đường, một kẻ vươn ra tay vượn, một kẻ giơ vuốt kim long, đồng thời tóm lấy một người.



Chính là tên tiểu nhị có lông mày nhỏ và đôi mắt nhỏ kia.



Tên tiểu nhị này bị kẹp trong khuỷu tay tráng kiện của Đường Bảo Ngưu, huyệt đạo trên người lại bị Trương Thán khống chế, người kéo người lôi khiến hắn gần như thở không ra hơi.



Có điều thần sắc của hắn lại thay đổi hoàn toàn.



Vừa rồi khi ở trong tiệm, hắn vẫn là một tên tiểu nhị mặc người quát tháo. Hiện giờ hắn như thịt nằm trên thớt, sống chết do người, nhưng vẫn kiêu ngạo giống như một đại tướng quân công thành.



Trương Thán gõ gõ lên cái chén trên cùng trên hai hàng chén không, vẻ mặt đắc ý nói:



- Ngươi thừa dịp hai người bọn họ từ nóc nhà đi xuống, liền đến bên dưới cửa sổ nghe lén, tưởng ta không biết sao? Mấy cái công phu trèo tường vượt cột của ngươi, so với “Thần Thâu bát pháp” của Trương lão gia ta thì còn kém rất xa.



Sắc mặt Đường Bảo Ngưu trầm xuống:



- Từ lúc ăn cơm ở dưới lầu, ta đã phát hiện tên tiểu nhị mặt mày gian trá này không phải là thứ tốt lành gì.



Trương Thán sầm mặt nói:



- Ai nói là ngươi phát hiện ra trước? Rõ ràng là ta phát hiện trước.



Đường Bảo Ngưu trợn mắt nói:



- Ngươi muốn thế nào? Muốn động thủ phải không? Nếu không trả thứ đó đây, Đường cự hiệp ta sẽ không tha cho ngươi.



- Ta sợ quá! Ta sợ quá!



Trương Thán vuốt ngực ra vẻ nói:



- Ta sợ chết mất! Ta sợ ngươi giống như sợ con ruồi ăn ta vậy!



Bạch Sầu Phi biết hai người này đã mở máy thì không tắt được, liền hỏi tên tiểu nhị kia:



- Ngươi thuộc phe nào?



Tiểu nhị lạnh lùng nói:



- Các ngươi đã sắp chết, còn hỏi làm gì?




Ai ngờ hắn vừa mở miệng chế giễu, Đặng Thương Sinh đã tiến về phía trước.



Người mang giày xinh tất đẹp này có vẻ tùy tiện, nhưng mỗi bước đều giống như dù phía trước có núi cao biển cả, hắn cũng có thể vượt biển lên trời, dời núi băng thành.



Đường Bảo Ngưu cũng không rảnh rỗi.



Hắn tiến lên phía trước một bước, giống như một bức tường chắn trước Đặng Thương Sinh.



Đặng Thương Sinh nhìn hắn lắc đầu.



Đường Bảo Ngưu cũng nhìn hắn lắc đầu.



Đặng Thương Sinh phẩy phẩy tay, ý bảo hắn rời đi.



Đường Bảo Ngưu cũng lắc lắc tay, ý là không rời khỏi.



Đặng Thương Sinh bất động.



Đường Bảo Ngưu cũng yên tĩnh.



Đặng Thương Sinh thở dài một tiếng.



Đường Bảo Ngưu cũng làm theo thở dài một tiếng.



Sau đó Đặng Thương Sinh đột nhiên ra tay.



Hắn vừa ra tay, năm ngón tay liền duỗi ra như một chiếc dùi sắt, đâm vào lồng ngực Đường Bảo Ngưu.



Năm ngón tay của hắn vừa vươn ra, Vương Tiểu Thạch liền không nhịn được kêu lên:



- Mau tránh ra!



Đường Bảo Ngưu không cần ai nhắc nhở, đã tránh còn nhanh hơn so với âm thanh.



“Phập” một tiếng, bàn tay của Đặng Thương Sinh cắm vào trong cột gỗ. Sau đó trước khi Đường Bảo Ngưu còn chưa kịp phát động bất cứ công kích gì, hắn đã rút tay ra.



Nếu như trên tay hắn cầm một con dao nhỏ, chuyện này đương nhiên không có gì kỳ lạ.



Nhưng hắn lại chỉ dùng tay.



Một bàn tay do máu thịt tạo thành, lại có thể tùy tiện hoàn toàn cắm vào trong cột gỗ, sau đó lại hờ hững rút ra, so với việc lấy một tờ giấy còn dễ dàng hơn.



Trái tim của Đường Bảo Ngưu đã sớm bị dọa đến bay ra ngoài cửa sổ, đang đứng giữa không trung của lầu hai, không lên không xuống.



Đặng Thương Sinh đã đi đến trước mặt Lôi Thuần.



Nhìn bộ pháp của hắn, giống như không chậm không nhanh nhưng thật ra lại cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến trước người Lôi Thuần. Hắn còn chưa ra tay, bốn tỳ nữ xinh đẹp của Lôi Thuần đã đồng loạt xuất kiếm công về phía hắn.



Bốn thanh kiếm đồng thời rút ra, cho nên chỉ có một tiếng vang.



Bốn kiếm phát ra cùng một lúc, cho nên cũng chỉ có một luồng kiếm phong.



Bốn tỳ nữ cầm kiếm này phối hợp với nhau, hiển nhiên đã trải qua huấn luyện lâu dài gian khổ, vi vậy ra tay chẳng những đồng lòng mà còn rất chỉnh tề.



Bốn kiếm từ bốn góc độ bất đồng đâm vào bốn yếu huyệt khác nhau.



Đây mới là chỗ khó ứng phó nhất của bốn kiếm này.



Bởi vì mỗi người chỉ có một đôi tay, hai con mắt, một trái tim.



Rất ít người có thể đồng thời ứng phó với bốn thanh kiếm, bốn loại kiếm pháp bất đồng và bốn góc độ công kích khác nhau.



Nhưng Đặng Thương Sinh có thể.