Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 33 : Cứu mạng

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


Bốn kiếm cùng gãy.



Nhìn có vẻ như bị gãy cùng một lúc, nhưng thật ra lại không phải. Đặng Thương Sinh tổng cộng đã xuất ra bốn chưởng, mỗi chưởng đều là bốn ngón hợp lại, kịp thời và chuẩn xác chặt vào nơi cách mũi kiếm ba tấc, kiếm lập tức gãy ngang.



Lúc kiếm chiêu đâm đến, nơi cách mũi kiếm ba tấc chính là nơi yếu nhất trên thân kiếm, cũng giống như bảy tấc của rắn. Tay của Đặng Thương Sinh đã cắt vào nơi đó.



Tay của hắn giống như còn sắc bén hơn so với kiếm.



Sau đó hắn đi thẳng về phía Lôi Thuần.



Đường Bảo Ngưu lập tức xông đến, dường như muốn tấn công Đặng Thương Sinh từ phía sau.



Đặng Thương Sinh vẫn tiến lên phía trước, hắn đang đợi Đường Bảo Ngưu công kích.



Không ngờ, Đường Bảo Ngưu vừa xông đến sau lưng hắn ba thước thì đột nhiên dừng lại. Lúc hắn chạy vội, sàn nhà bị tác động rung lên lạch cạch, còn lúc hắn đột ngột dừng lại, sàn nhà càng giống như không chịu đựng nổi, như sắp bị hắn đạp thành một lỗ hổng lớn.



Nhưng hắn lại không phát động công kích.



Đặng Thương Sinh vốn đề cao cảnh giác, âm thầm tụ lực đợi ngăn cản một kích của Đường Bảo Ngưu, nhưng đối phương lại ngưng mà không phát, ngược lại khiến cho chân khí của hắn không thể trút ra. Đợi cả nửa ngày không thấy gì, hắn nổi giận quát lên một tiếng, bỗng quay người lại. Hắn còn chưa lên tiếng, Đường Bảo Ngưu đã nói:



- Ngươi thua rồi.



Đặng Thương Sinh khẽ giật mình.



- Ngươi thua thật là thê thảm.



Đường Bảo Ngưu lắc đầu tặc lưỡi nói:



- Thảm đến mức khiến cho ta không đành lòng ra tay với ngươi.



Đặng Thương Sinh vốn không giỏi dùng miệng lưỡi, lại càng không thích nói chuyện, nghe xong cũng nhịn không được lạnh lùng nói:



- Ngươi nói cái gì?



- Xong rồi.



Đường Bảo Ngưu tiếc hận nói:



- Giọng nói của ngươi còn khàn khàn như vậy.



Đặng Thương Sinh đỏ mặt lên, cả giận nói:



- Ngươi…



Hắn khép hai tay lại như muốn động thủ.



Đường Bảo Ngưu vội nói:



- Đúng rồi, đúng rồi. Thứ ngươi luyện là “Thương Sinh thích”, còn tuyệt kỹ thành danh của Nhâm Quỷ Thần là “Quỷ Thần phách”, đúng không?



Đặng Thương Sinh sững sờ một chút, lại gật đầu, trong lòng cảm thấy hoài nghi, bởi vì chưởng pháp mà bọn họ tu luyện đều là tuyệt học độc môn, trên giang hồ vốn không nhiều người biết.



Đường Bảo Ngưu lập tức thở dài:



- Chính là hai môn chưởng pháp có lực sát thương lớn, uy lực vô cùng, trên đời khó gặp này.



Hắn lại hỏi:



- Ngươi có biết vì sao trên đời không thiếu kỳ tài luyện võ, nhưng lại không ai luyện thành “Quỷ Thần phách” và “Thương Sinh thích” không?



Đặng Thương Sinh vốn không muốn trả lời, nhưng những lời này của Đường Bảo Ngưu lại nghe rất lọt tai, giọng nói cực kỳ thân thiết, cho nên nhịn không được hỏi một câu:



- Vì sao?



- Chính do ngươi không hiểu, cho nên sai ở điểm này.



Đường Bảo Ngưu vỗ chân:



- “Thương Sinh thích” của ngươi rất khó luyện thành, trước hết phải đả thông Túc Thiếu Dương Thận kinh và Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu kinh. Chuyện này quả thật rất gian nan, không có thiên phú luyện võ, tư chất cực tốt, thiên chất thượng thừa, chẳng những hai gân hai mạch không thể cùng dòng, mà sai lầm một cái còn có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì công lực phế hết, nặng thì sẽ phát điên, nghiêm trọng hơn còn có thể đánh mất tính mạng. Chẳng lẽ ngươi không thấy năm đó lão Long đầu đà, “Thất Hồn đao” Tập Tiếu Phong, “Tiếu diện hổ” Trương Sanh Thương, những hảo thủ nhất đẳng này đều biến thành ngu ngốc như vậy.



Đặng Thương Sinh từ nhỏ đã ham học võ, đối với võ học mỗi phần đều xem như ngọc bích, gặp phải người có võ công mà mình chưa hề nhìn thấy, chưa từng nghe thấy thì lại càng lưu ý, sợ mất đi cơ hội học tập tốt. Những lời này của Đường Bảo Ngưu rất rõ ràng mạch lạc, nhịp nhàng ăn khớp, ngoài mặt dù chưa tán dương, nhưng bên trong lại ngầm khen hắn như bay bổng lên mây, nghe có vẻ rất thú vị. Chợt nghe Đường Bảo Ngưu đưa ra ba ví dụ kia, có vẻ đúng mà cũng có vẻ sai.



- Lão Long đầu đà đúng là tu luyện “Thương Sinh thích” không thành nên bị điên, còn Tập Tiếu Phong hình như đâu phải vậy.



Đặng Thương Sinh không nhịn được hỏi:



- “Tiếu Diện Hổ” Trương Sanh Thương là ai, sao ta chưa từng nghe nói?



Đường Bảo Ngưu liếc nhìn Trương Thán đang chiến đấu, lại nhìn sang Đặng Thương Sinh, thở dài một tiếng nói:



- Trương Sanh Thương à? Ngươi chưa từng nghe qua, đó là do kiến thức của ngươi nông cạn.



Đặng Thương Sinh quát lên một tiếng.



Đường Bảo Ngưu lập tức nói:



- Ngươi đừng hét, hét thì sẽ lộ ra nhược điểm đấy!



Đặng Thương Sinh ngẩn người, quả thật không hét nữa, trong mắt đầy vẻ nghi vấn.



- Gần đây mỗi khi gặp trời lạnh mưa dầm, ngươi có cảm thấy bốn huyệt đạo Thương Khúc, Đại Hách, U Môn, Thần Phong vận khí hơi ngưng trệ, thỉnh thoảng lại đau ngầm, hơn nữa còn hay khạc ra đờm, có thể còn ho ra máu?



Đường Bảo Ngưu nhìn Đặng Thương Sinh hỏi.



- Có.



Đặng Thương Sinh kêu lên:



- Làm sao ngươi biết được?
Hiện giờ hối hận cũng đã không kịp.



Đặng Thương Sinh quát lên:



- Ngươi gạt ta…



Hắn vừa lên tiếng, máu liền từ mũi, tai, miệng chảy ra.



Đường Bảo Ngưu vội lắc tay nói:



- Đặng thương quỷ, à không, Đặng lão đầu nhi, Đặng lão tiền bối, ngài hãy nghe ta nói, ta…



Lần này Đặng Thương Sinh không đợi hắn nói xong, đã phát ra “Thương Sinh thích”.



Đường Bảo Ngưu đành phải vung quyền.



Nắm đấm còn lớn hơn cái bát của hắn nện vào trên đầu ngón tay của đối phương, giống như chùy sắt gõ vào then cửa.



Nhưng kết quả là hắn lại nhảy dựng lên.



Đau đến mức nhảy dựng lên.



Hắn cảm thấy bàn tay do máu thịt tạo thành của mình như đập vào một chiếc đinh.



Không chỉ một chiếc, mà là bốn chiếc.



Đặng Thương Sinh đã phát ra chiêu thứ hai.



Đường Bảo Ngưu muốn trốn, muốn tránh, muốn né cũng đã không còn kịp.



Hắn hú lên quái dị, đưa tay lục lọi trong vạt áo, sau đó giơ lên cao, quát lớn:



- Ngươi còn dám tới, ta sẽ bà nội nó ném ra “Yên Vũ Mông Mông” của Thục Trung Đường môn chúng ta.



“Yên Vũ Mông Mông” là độc môn ám khí của Tứ Xuyên Đường môn, rất khó ứng phó. Mà Đường Bảo Ngưu quả thật cũng họ Đường, tướng mạo lại rất có khí phái. Ngoai trừ vạn bất đắc dĩ, người trong võ lâm đều không ai muốn đối địch với đệ tử Đường môn thiện dùng ám khí, khó lòng phòng bị. Đặng Thương Sinh lập tức ra tay chậm đi một chút. Đường Bảo Ngưu nhân cơ hội này đã như cá vượt cửa rồng, cá chép xuyên sóng nhảy ra ngoài. Không ngờ khi hắn vừa đứng lại, một tiếng “vèo” bỗng vang lên, vật trên tay đã bị người khác đoạt đi.



Chỉ thấy bên cạnh hắn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một người đội nón cỏ rộng vành của Mã Liên, đã đoạt đi túi tiền của hắn, lại hừ lạnh một tiếng nói:



- Đây mà là Đường môn cái gì.



Đặng Thương Sinh vừa nhìn thấy người kia, vẻ vui mừng hiện rõ trên nét mặt, nói:



- Nhị Thánh, ngài cũng tới rồi.



Người đội nón cỏ che mặt kia lạnh lùng nói:



- Hôm nay cả Thất Thánh chủ cũng đến, lão phu làm sao có thể không đến.



Y dường như rất không hài lòng:



- Ngươi và lão Tứ ngay cả hai tên lưu manh này cũng không giải quyết được, thật làm mất mặt thánh chủ.



Đặng Thương Sinh xấu hổ nói:



- Vâng.



Hắn lại nhìn chằm chằm Đường Bảo Ngưu, hai mắt phát ra ánh sáng hung ác.



Đường Bảo Ngưu nghe xong, nhịn không được lớn tiếng kháng nghị:



- Cái gì lưu manh, là “vũ nội kỳ hiệp đệ nhất cao thủ thiên hạ vô địch” Đường Bảo Ngưu.



Lần này hắn thấy tình thế không ổn, cho nên giới thiệu ngắn gọn đi một chút.



Người đội nón cỏ kia nói:



- Tốt, vậy để ta giết ngươi trước!



Vừa nói xong, đôi tay đã chụp đến cổ họng Đường Bảo Ngưu.



Đường Bảo Ngưu mặc dù đã sớm chuẩn bị, nhưng lần này thật sự quá nhanh, đành dùng tay trái cản lại.



Ngay lúc tay trái của Đường Bảo Ngưu khẽ động, tay của người kia đã chụp vào trên vai trái hắn.



Nửa người bên trái của Đường Bảo Ngưu lập tức giống như tê liệt, hắn vội vàng dùng tay phải ngăn lại.



Nhưng khi tay phải vừa mới giơ lên, tay của người kia lại chụp vào cánh tay phải của hắn, tay của hắn liền mềm nhũn ra.



Sau đó tay của người kia lại móc vào cổ họng Đường Bảo Ngưu.



Người nọ vẫn luôn sử dụng cánh tay này, là tay phải, giống như y không có tay trái, lại giống như y vốn không cần dùng đến tay trái.



Bởi vì y chỉ dựa vào một cánh tay phải này đã quá nhanh, nhanh đến mức không cách nào chống cự, lại giống như mang theo sấm sét, chạm vào nơi nào là nơi đó bị phá hủy.



Nhưng đó chỉ là một cánh tay mềm như không xương.



Hiện giờ cánh tay này đang nhắm vào cổ họng Đường Bảo Ngưu.



Lầm này Đường Bảo Ngưu dù làm cách nào cũng không tránh được.



Đường Bảo Ngưu thấy Trương Thán có thể cầm cự với Nhâm Quỷ Thần, trong lòng không phục lắm. Võ công của hắn mặc dù không có chỗ hơn người, nhưng trời sinh dáng vẻ vô cùng khí phái, thích chơi thích đùa. Hắn không chịu tập trung tu luyện võ công, nhưng lại tinh thông rất nhiều võ học của các nhà các phái trong thiên hạ, chỉ nhìn qua là không quên được. Vừa thấy võ công mà Đặng Thương Sinh tu luyện là “Thương Sinh thích”, nhất định phải nối liền kinh mạch, tổn hao chân khí, lại thấy hai mắt y lộ ra hung quang, giọng nói khàn khàn, liền đoán rằng y tính tình nóng nảy, dễ sinh máu đờm, bởi vì luyện công quá gấp, các huyệt như Thần Phong nhất định thường hay đau nhức. Đường Bảo Ngưu cố ý dùng lời nói thăm dò, quả nhiên vừa nói liền trúng. Hắn mượn chuyện này để lừa gạt Đặng Thương Sinh một phen, không ngờ chỉ có thể gây tổn thương mà không khống chế được đối phương. Lúc này lại chợt xuất hiện một kẻ xa lạ, cánh mềm nhũn đã sắp lấy mạng của hắn.



Hắn gần như muốn kêu lên: “Cứu mạng”.



Không ngờ có người còn kêu lên trước hắn:



- Cứu mạng!