Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 40 : Kinh Trập

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


Đối với loại người như Bạch Sầu Phi, “chết” gần như là một chuyện hoàn toàn không có khả năng. Y trước giờ gặp mạnh càng mạnh, bị áp chế lại càng vùng lên, sức sống của y ngoan cường đến mức gần như có thể cự tuyệt tử vong.



Nhưng bây giờ y lại cảm giác được nó.



Y chỉ nhìn Quan Thất một cái, một cảm giác trống rỗng mãnh liệt bỗng ập ập đến khiến cho y nghĩ đến cái chết.



Y đột nhiên vung tay phát ra một chỉ, là dùng ngón giữa.



Gió sắc phá không bắn ra.



Y phải giết người, dùng cái chết của người khác để ngăn lại ý nghĩ chết chóc của mình.



Chỉ phong so với gió còn nhanh hơn, so với dao còn sắc hơn, so với ám khí còn lặng lẽ hơn, so với kinh khủng còn đáng sợ hơn.



“Kinh Thần chỉ” phát ra một điểm chỉ kình, nhưng bằng vào một luồng chỉ phong này đã đủ xuyên núi phá đá.



Chỉ phong bắn vào Ấn Đường của Quan Thất.



Quan Thất nghiến răng nghiến lợi, thì thào lẩm bẩm, giống như không hề phát hiện một chỉ kinh thiên này.



Đột nhiên chỉ phong gập lại, bắn về phía Lục Thánh chủ.



Lục Thánh chủ không ngờ đến chiêu này, lập tức quát to một tiếng. Lúc này hắn đã tránh không được, né không kịp, trốn không xong, chống đỡ càng không nổi. Đột nhiên hai tay Quan Thất vung lên, “ầm” một tiếng, hai khối sắt bên người đã bắn ra, đụng vào bên trái Lục Thánh chủ và bên phải Ngũ Thánh chủ khiến cả hai người đều bay ra mấy bước.



Một tiếng “xoẹt” vang lên, chỉ của Bạch Sầu Phi bắn về phía Lục Thánh chủ chỉ lướt qua cánh tay phải của hắn, không đến mức bỏ mạng đương trường.



Ngũ Thánh chủ nhảy ra mấy bước mới cảm thấy nơi tai tê rần.



Hóa ra lúc Bạch Sầu Phi xuất chỉ về phía Lục Thánh chủ, ngón út cũng phát ra một chỉ, lặng lẽ bắn về phía Ngũ Thánh chủ.



Một chỉ này không hề có dấu hiệu, so với một chỉ sắc bén không thể ngăn cản còn đáng sợ hơn.



Nếu không phải Quan Thất kịp thời ra tay, chỉ sợ trên mặt Ngũ Thánh chủ lúc này đã có thêm một lỗ thủng.



Ngũ Thánh chủ thần hồn chưa định, vẫn còn sợ hãi.



Lục Thánh chủ lại đau đớn kêu lên một tiếng, ôm cánh tay lảo đảo.



Bạch Sầu Phi thấy Quan Thất giống như si ngốc, nhưng chỉ cần giơ tay đã phá vỡ thế công của mình, trong lòng lại rùng mình.



Y giết không được Ngũ, Lục Thánh chủ, ý nghĩ chết chóc kia liền không thể tiêu tan, trong lòng cảm thấy nặng trịch, rất không thoải mái.



Quan Thất vẫn hỏi:



- Ngươi dám nói ta là tên điên à?



- Ta không dám.



Bạch Sầu Phi cố ý chọc giận kẻ này, muốn kích động để y ra tay:



- Ngươi không những là thằng điên mà còn là thằng ngu.



Y muốn thử thực lực của đối phương một lần, cũng muốn thử thực lực của mình một lần.



Quan Thất thét lên, giống như một nữ nhân gặp phải chuyện gì cực kỳ kinh khủng.



Y vừa thét lên, màng tai của mỗi người đều giống bị dao nhọn cắt qua, không che lại kịp. Quan Thất bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng chỉ tay nói:



- Ngươi nói gì? Ta giết ngươi, ta giết chết ngươi!



Bạch Sầu Phi vừa thấy y chỉ tay, cho là y muốn xuất thủ, vội lách người một cái, nhưng lại phát hiện ngón tay của đối phương không hề mang theo kình lực, nhất thời trên mặt không nén được giận, cười lạnh nói:



- Ngươi giết được thì cứ giết. Chỉ sợ giết không được, ngược lại bị người ta giết.



Không ngờ Quan Thất nghe được mấy câu này, trên mặt lại hiện ra vẻ mờ mịt, lẩm bẩm:



- Ta giết được người, người sẽ bị ta giết chết; ta giết không được người, ta sẽ bị người giết chết.



Y ngửa đầu nhìn lên trời, cười thảm nói:



- Ta chế ngự được người, người sẽ bị ta chế ngự; ta không chế ngự được người, ta sẽ bị người chế ngự…



Y nói năng lộn xộn, dây xích chên tay và chân bị lay động kêu lên leng keng.
“Phá Thể Vô Hình kiếm khí” và “ Lăng Không Tiêu Hồn kiếm” giao đấu với nhau, kết quả như thế nào?



Kết quả của trận này, chẳng những người trong võ lâm đều muốn biết, kể cả người không phải trong võ lâm cũng muốn biết.



Rốt cuộc kết quả thế nào?



Kết quả là những biến hóa xảy ra liên tiếp, rất nhanh, hơn nữa không có một chút thời gian để suy nghĩ hay thở dốc, thậm chí chỉ cần nháy mắt một cái, ngươi sẽ không còn nhìn thấy gì nữa.



Chưởng kiếm của Vương Tiểu Thạch đánh vào “Phá Thể Vô Hình kiếm khí”, tay phải của hắn cũng lập tức chém xuống, “Cách Không Tương Tư đao” đồng thời phát ra.



Nhưng hắn vẫn chống cự không nổi.



Gần như cùng lúc, hắn đã rút đao.



Thanh loan đao xinh xắn như ánh mắt lắng trầm, chân mày xa xăm.



Hắn chém ra một đao, giống như một vết mộng của tháng năm.



Một đao này là đao thật.



Đao chém vào “Phá Thể Vô Hình kiếm khí” phát ra tiếng ngân dài trong trẻo.



“Phá Thể Vô Hình kiếm khí” vẫn bức đến gần.



Vương Tiểu Thạch không hề do dự, cũng không thể do dự, hắn rút kiếm ra.



Thanh kiếm mang theo ba phần rực rỡ, ba phần tiêu sái, ba phần thương cảm và một phần không gì sánh được, đánh ra loại kiếm pháp rực rỡ, tiêu sái, thương cảm và không gì sánh được.



Kiếm quang nghênh đón kiếm khí.



“Xoẹt” một tiếng, kiếm khí tách ra, lại trở về trên tay và trên người Quan Thất.



Ngay lúc này, hai tay Quan Thất bỗng vang lên tiếng vỡ vụn giòn giã.



Hóa ra sau khi y tiếp một chỉ “Đông Chí” của Bạch Sầu Phi, hai tay đã kết một lớp băng mỏng gần như trong suốt, bị “Cách Không Tương Tư đao” và “Lăng Không Tiêu Hồn kiếm” của Vương Tiểu Thạch công kích mới bắt đầu vỡ ra.



Vết máu bên tai Quan Thất ngày càng đậm, máu chạy qua khuôn mặt, đọng lại dưới cằm, còn chảy xuống dưới cổ, hoàn toàn tương phản với với làn da trắng nõn thần kỳ của y.



Quan Thất đột nhiên ho lên, ho rất kịch liệt.



Y vừa ho, vừa ngưng tụ “Phá Thể Vô Hình kiếm khí” lần thứ ba, hơn nữa so với hai lần trước càng mạnh và bá đạo hơn.



Vương Tiểu Thạch ngẩn cả người.



Đối phương chỉ dùng một chiêu đã làm cho hắn phải đao kiếm cùng xuất, “Thủ Đao Chưởng Kiếm” cùng thi triển, nhưng đối phương lại giống như không hề bị tổn thương.



“Phá Thể Vô Hình kiếm khí” chém xuống đầu. Chỉ thấy bóng người chợt lóe lên, một thân ảnh làm cho người ta nhất thời sinh ra cảm giác tiêu sái tự nhiên, cùng với thân pháp xuất trần lao đến nghênh đón kiếm khí.



Người này đương nhiên chính là Bạch Sầu Phi.



Ngón cái của y gập lại, ngón út nhếch lên, ngón giữa bắn ra “Phá Sát” trong “Tam Chỉ Đạn Thiên”.



Sát, có thể phá được không?



Kiếm khí lúc nào mới có thể tiêu tan?



Thù hận, rốt cuộc liệu có chấm dứt?



Đấu tranh trong nhân thế, khi nào mới có thể dừng tay?



Những vấn đề này ai cũng sẽ hỏi, ai cũng đang hỏi, ai cũng có thể hỏi, nhưng người hỏi vốn cũng đang thù hận và đấu tranh.



Bởi vì đấu tranh và thù hận là đặc tính của con người từ xưa tới nay.



Đặc tính này đã tồn tại trong quá khứ, tồn tại trong hiện tại, cũng tồn tại trong cả tương lai.



May mắn là nhân gian còn có hài hòa và yêu thương, ôn nhu và nghĩa khí.



Cho nên Vương Tiểu Thạch vì Bạch Sầu Phi mà đón đỡ “Phá Thể Vô Hình kiếm khí”.



Bạch Sầu Phi cũng vì Vương Tiểu Thạch mà nghênh tiếp “Phá Thể Vô Hình kiếm khí”.