Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 41 : Tương Tư nhất đao, Tiêu Hồn nhất kiếm, Kinh Mộng nhất chỉ

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


“Phá Sát” của Bạch Sầu Phi vừa xuất ra, Quan Thất đột nhiên biến mất. Chỉ thấy một bóng đen lóe lên, đã lướt qua trên đầu mọi người.



Sắc mặt Bạch Sầu Phi hoàn toàn trắng bệch, trắng đến mức gần như trong suốt.



Chỉ kình do hắn phát ra giữa không trung rít lên một tiếng, giống như cây to sụp đổ, xe ngựa quay nhanh.



Chỉ kình của “Phá Sát” đột nhiên vẽ thành một đường cong đuổi theo sau lưng Quan Thất.



Quan Thất đã đến trước người Lôi Thuần.



Đường Bảo Ngưu và Trương Thán đều muốn ngăn cản, nhưng lại bị một luồng kình khí lạnh lẽo không thể chống cự đẩy văng ra. Chẳng những Đường Bảo Ngưu và Trương Thán bị đẩy lui, ngay cả Nhan Hạc Phát, Đặng Thương Sinh và Nhâm Quỷ Thần ở một bên cũng bị chấn ra mấy bước.



Quan Thất đã đến trước người Lôi Thuần, nói:



- Cô không phải sợ, ta tới đón cô về.



Lúc y nói câu này rất ôn hòa, “Phá Thể Vô Hình kiếm khí” vốn tràn ngập toàn thân cũng bỗng nhiên tiêu tán.



Lôi Thuần không cảm thấy sợ hãi, cặp mắt trong trẻo của nàng cũng không có vẻ sợ hãi.



Nàng cũng không biết mình không sợ là vì gan lớn, hay là từ trong ánh mắt của y, nàng không thấy được sự chết chóc mà là ý nghĩ yêu thương.



Lúc này Ôn Nhu đột nhiên lao đến, chém một đao về phía Quan Thất.



Bạch Sầu Phi bỗng hét lớn một tiếng, cưỡng chế thu hồi chỉ kình đã phát ra.



Bởi vì Lôi Thuần đang ở đó, Ôn Nhu cũng ở đó. Cho dù này một chỉ có thể giết chết Quan Thất, Ôn Nhu và Lôi Thuần nhất định cũng bị vạ lây.



Uy lực của “Tam Chỉ Đạn Thiên” quyết không thể triệt tiêu, Bạch Sầu Phi đành phải cường hành thu hồi chỉ kình lại.



Vương Tiểu Thạch trông thấy Bạch Sầu Phi giống như bị trọng thương, hai hàng vết máu dưới mũi y càng đậm hơn.



Hắn cũng không thể chiếu cố Bạch Sầu Phi, bởi vì với võ công của Quan Thất, muốn giết Ôn Nhu e rằng dễ như trở bàn tay, hắn phải lập tức ngăn cản lại.



Lúc này Quan Thất đang đối diện với Lôi Thuần, nói:



- Cô hãy đi theo ta!



Y vươn bàn tay trắng nhợt, thon dài, run rẩy ra.



Lôi Thuần kiên định nói:



- Không.



Quan Thất run lên. Lúc này một đao của Ôn Nhu đã chém xuống.



Không biết do Quan Thất không muốn tránh, hay là tránh không được, một đao này chém xuống, máu trên người y lập tức bắn ra.



Tinh Tinh đao trên tay Ôn Nhu và Bất Ứng đao của Lôi Tổn được xưng là binh khí có thể khắc chế được hộ thân cương khí của Quan Thất, huống hồ Quan Thất vừa thấy Lôi Thuần, cũng đã quên dùng cương khí hộ thân.



Quan Thất kêu lên một tiếng, ánh mắt bỗng nhiên biến đổi, trừng mắt nhìn Ôn Nhu một cái. Ôn Nhu một đao chém trúng mục tiêu, đang vô cùng đắc ý, chợt tiếp xúc với ánh mắt của y, trong lòng run lên, Quan Thất đã chụp lấy đao trên tay nàng.



Lôi Thuần vội kêu lên:



- Ngươi không được làm tổn thương cô ấy!



Quan Thất nghe xong, không tự chủ được buông tay.




Phương pháp duy nhất chính là đối phương thu chiêu, còn mình thì tiếp tục công kích giết chết đối phương, mới có thể một chết một bình an.



Từ xưa đến nay đều thường gặp những trường hợp như vậy, cũng có những phương pháp khác nhau để giải quyết khốn cảnh này.



Đối phương chết đi, còn mình lại không việc gì, đây chẳng phải là lựa chọn tốt nhất sao?



Nhưng khi hai bên đều nghĩ như vậy, kết quả thường là lưỡng bại câu thương.



Hiện giờ chính là lúc Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi phải giải quyết cục diện này.



Vương Tiểu Thạch dùng đao phải đập vào kiếm trái, ma sát vào nhau, những đốm lửa nhỏ văng khắp nơi.



Bạch Sầu Phi cũng lập tức hất tay.



Hai người đều bị thế công của mình quay lại áp chế, bị chấn đến huyết khí bốc lên, lồng ngực giống như bị đối phương đánh trúng một chưởng.



Nếu không phải hai bên tâm ý hợp nhất, đồng thời thu chiêu, chỉ cần một bên thu lại hơi chậm một chút, đối phương sẽ chết thảm ngay tại chỗ.



Quan Thất cũng không truy kích.



Y hơi sững sờ nhìn hai người, bỗng nhiên giơ ngón tay cái lên:



- Tốt!



Hai gã đại địch võ công cao cường này không hề làm y động dung, nhưng hai người lại tâm ý tương thông, bảo vệ an toàn của đối phương, đây mới là điều trên đời khó cầu, so với tuyệt thế võ công càng hiếm có hơn.



Sau đó y mới phát động thế công.



Đây mới là “Phá Thể Vô Hình kiếm khí” thật sự, kiếm khí tung hoành, lúc hợp lúc phân, thu phát tùy tâm, cắt sắt phá đá. Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi khí tức đang hỗn loạn, đành phải vội vàng nghênh chiến, nhất thời đỡ trước hở sau.



Ngay lúc này, Bạch Sầu Phi chợt có một cảm giác quen thuộc, Vương Tiểu Thạch cũng bỗng nhiên sinh ra cảm giác thân thiết.



Sau đó bọn họ chợt nghe thấy một thanh âm, là tiếng ho.



Tiếp đó bọn họ nhìn thấy một thứ, là ánh đao.



Bọn họ trông thấy ánh đao, nhưng không nhìn thấy đao.



Bởi vì đao quá nhanh. Ngoại trừ bọn họ, chỉ sợ những người đang đứng xem cuộc chiến ngay cả ánh đao cũng không nhìn thấy.



Ánh đao mỹ lệ như bóng hình xinh đẹp của tình nhân; lúc đao lướt qua còn mang theo chút mùi hương và tiếng ngân. Chỗ đao cong như vai mềm của xử nữ, khi đao rơi còn điểm xuyết một chút tao nhã xinh đẹp.



Một đao rực rỡ, giống như ai cũng nguyện chết vì một đao này, nguyện sống vì một đao này sống, vì một đao này mà không màng sống chết.



Ngay cả Tương Tư đao trong tay Vương Tiểu Thạch cũng không ngừng ngân khẽ.



Có lẽ là hảo đao vui mừng khi gặp gỡ bảo đao, cũng như anh hùng tài tử gặp được tuyệt đại giai nhân.



Ngoại trừ Hồng Tụ đao, ngoại trừ Hồng Tụ đao của “Mộng Chẩm Hồng Tụ đệ nhất đao”, trong thiên hạ còn có thanh đao nào phong tình như vậy?



Một bóng người đáp xuống.



Một thanh đao rực rỡ.



Đó là Tô Mộng Chẩm, cùng với Hồng Tụ đao của y.