Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 42 : Quan tài

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


Trận chiến đột nhiên ngừng lại.



Mọi người đều bất động, yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được rõ ràng.



Thanh đao kia đang gác nghiêng trên cổ Quan Thất.



Quan Thất không cử động, ngay cả mí mắt cũng không nháy một lần.



Y nhìn thanh đao kia.



Một bóng người gầy ốm quay lưng về phía Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi, đao của y đặt giữa vai cằm Quan Thất.



Y vừa mới hiện thân, mạng của Quan Thất đã nằm trong tay.



Người này không quay đầu lại, nhưng Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đều biết y là ai.



Từ khi tiếng ho lọt vào tai, ánh đao đập vào mắt, bọn họ đã biết người đến là ai, không cần đợi nhìn thấy bóng lưng đã bật thốt lên:



- Đại ca!



Đao nằm ngay trên cổ Quan Thất.



Quan Thất vẫn rất bình tĩnh, trong mắt không có vẻ sợ hãi, thậm chí cũng không có chết, không có sống, giống như tính mạng này vốn không phải của y. Y còn khách quan và bình tĩnh hơn so với bất cứ người nào ở đây.



Y lạnh lùng nhìn Tô Mộng Chẩm, trong mắt dường như có chút khinh thường, có chút khinh miệt, lại giống như chẳng có thứ gì.



Tô Mộng Chẩm đột nhiên nói:



- Ta không thể giết ngươi như vậy.



Dứt lời đao của y bỗng biến mất một cách thần kỳ, trở về trong tay áo.



Y đã thu đao.



Y vốn có thể một đao giết chết Quan Thất, nhưng lại quyết định thu đao.



Đúng lúc này, từ xa xa giống như đầu phố, hoặc là nơi xa hơn bỗng vang lên một tiếng thét âm trầm:



- Không thể…



Nhưng Tô Mộng Chẩm đã thu đao.



Trong mắt Quan Thất lại xuất hiện một vẻ kỳ quái:



- Ngươi chính là Tô Mộng Chẩm sao?



Tô Mộng Chẩm nói:



- Không phải Tô Mộng Chẩm thì ai có thể một đao chế ngự được ngươi?



Quan Thất hỏi:



- Tại sao ngươi lại thu đao?



Tô Mộng Chẩm nói:



- Bởi vì một đao này đắc thủ là nhờ đánh lén.



Quan Thất chậm rãi lắc đầu, nói với giọng lạnh như băng:



- Đánh lén cũng là giao thủ. Người với người giao thủ vốn đã bao gồm cả đánh lén. Trên đời này, người động đao giết người đã xem như là quân tử, bởi vì phần lớn đều là giết người không động đao, không thấy máu, thậm chí là không cần tự mình ra tay.



Tô Mộng Chẩm cười lạnh nói:



- Chẳng lẽ ngươi cũng đánh lén địch thủ của ngươi?



- Ta không làm chuyện như vậy, bởi vì ta khinh thường, nhưng thủ hạ của ta thì không phải.



Cặp mắt Quan Thất mắt như băng lửa, đã lạnh mà lại nóng:



- Nếu như ta đủ mạnh, vậy không cần phải đánh lén người khác; nếu như ta đủ mạnh, người khác cũng không đánh lén được ta.


Sau đó y bỗng nhiên thu tay lại, cũng là thu kiếm.



- Bây giờ ta trả lại cho ngươi.



Y nói:



- Lần này ta không giết ngươi, từ giờ trở đi chúng ta không ai nợ ai.



Y lại buông tha Tô Mộng Chẩm như vậy.



Những năm gần đây, không biết có bao nhiêu người muốn giết chết Tô Mộng Chẩm. Bởi vì giết chết Tô Mộng Chẩm, chẳng khác nào phá hủy “Kim Phong Tế Vũ lâu”, cũng đủ xưng bá kinh sư.



Nhưng Quan Thất lại dễ dàng buông tha.



Hơn nữa còn vì chế ngự đối phương, y không tiếc hi sinh một tay của mình.



Tô Mộng Chẩm không nói gì, chỉ dùng bàn không cầm đao sờ sờ cổ họng, cặp mắt như ma trơi không mừng, không bi, chỉ có ngọn lửa không tên.



Quan Thất lại dùng tay phải điểm vào mấy huyệt đạo trên cánh tay trái, đồng thời nói với Lôi Thuần:



- Hôm nay ta chỉ còn lại một tay, không thể đưa nàng đi được. Nàng phải đi theo người khác…



Y không nói dứt câu, đột nhiên hét lớn một tiếng:



- Nhưng một ngày nào đó ta nhất định sẽ tới đón nàng. Nàng hãy chờ ta!



Y vừa nói xong, đột nhiên lại tấn công Tô Mộng Chẩm.



Y chỉ còn một tay, nhưng thế công vẫn điên cuồng như cũ.



Tô Mộng Chẩm giống như đã sớm đoán được y sẽ tấn công, liền vọt người né tránh.



Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch lập tức xông đến.



Quan Thất chợt vọt người lên.



Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch sợ hắn lại đánh lén người khác, liền một trái một phải, đao kiếm và chỉ pháp đồng thời giáp công giữa không trung.



Quan Thất vẫn đang bay vút đi, kiếm khí trên tay chỉ mạnh hơn chứ không yếu. Ba người giao thủ giữa không trung. Quan Thất bỗng nhiên lại đảo ngược thân hình, thế công trở nên quái dị. Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi nhất thời không biết ứng phó ra sao, đành phải chuyển mình đáp xuống đất, lại phát hiện đã đứng ở đầu đường.



Quan Thất lộn nhào ba cái giữa không trung, xoay người bảy lần, nhanh chóng bay ra. Y vốn định thừa dịp này nhảy đến góc đường, nhưng thân hình chợt khựng lại, đáp xuống mặt đất.



Bởi vì có một người đang ngồi ở góc đường.



Một người áo trắng ngồi trên ghế mây vô cùng thoải mái.



Người áo trắng kia cúi thấp đầu, không ai thấy rõ mặt của y.



Trước người y bảy thước có đặt một cỗ quan tài, một cỗ quan tài sơn màu đen, nhìn có vẻ cũ kỹ, lớn hơn một chút so với quan tài bình thường.



Sắc mặt Quan Thất lúc này lại tái xanh đến phát lạnh, ánh mắt cũng hiện lên vẻ sợ hãi.



Dường như không phải y sợ người cúi đầu ngồi trên ghế mây, mà là sợ cỗ quan tài này.



Đây rốt cuộc là quan tài gì? Vì sao có thể làm cho Quan Thất đứt tay còn không động dung lại biến sắc?



Vương Tiểu Thạch nhìn Bạch Sầu Phi. Bạch Sầu Phi lại nhìn về phía Tô Mộng Chẩm.



Bọn họ đều biết người áo trắng cúi đầu kia chính là Địch Phi Kinh của Lục Phân Bán đường, nhưng lại không biết quan tài này có chỗ nào đáng sợ.



Bọn họ vừa nhìn thấy thần sắc của Tô Mộng Chẩm, trong lòng càng thất kinh.



Vừa rồi khi Tô Mộng Chẩm bị Quan Thất chế ngự, trên mặt vẫn bình thản ung dung, nhưng khi nhìn thấy cỗ quan tài kia, ánh mắt của y cũng hiện lên vẻ lo lắng.



Không chỉ có y, Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi còn phát hiện, kể cả Địch Phi Kinh ngồi trên ghế cũng rất cung kính đối với cỗ quan tài này.



Đây chỉ là một cỗ quan tài. Bọn họ không có lý do gì sợ hãi và tôn kính với một cỗ quan tài không có sinh mạng như vậy, trừ khi…



Chẳng lẽ là trong quan tài có thứ gì làm bọn họ kính sợ?



Rốt cuộc là thứ gì có thể khiến cho đám nhân vật võ lâm không sợ trời, không sợ đất này cũng phải động dung?