Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 50 : Hồng lâu mộng

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


Đám người Tô Mộng Chẩm, Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi trở lại Hồng lâu trên núi Thiên Tuyền. Trên đường đi Tô Mộng Chẩm vẫn không ngừng ho, ho kịch liệt hơn nhiều so với lúc y dốc sức chiến đấu với Quan Thất và tranh chấp với Lôi Tổn.



Trong lầu chỉ còn lại vài nhân vật quan trọng là Tô Mộng Chẩm, Bạch Sầu Phi, Vương Tiểu Thạch, Dương Vô Tà, Sư Vô Quý và Mạc Bắc Thần.



Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi thấy bờ vai Tô Mộng Chẩm đang co giật như bị động kinh, trong mắt đều hiện lên vẻ lo lắng.



Dương Vô Tà vội lấy một chiếc bình nhỏ bằng bạch ngọc đổ ra mấy viên thuốc.



Tô Mộng Chẩm cũng không cần nước, liền ngửa đầu nuốt chửng, khép mắt lại định thần một chút. Vương Tiểu Thạch thấp giọng nói:



- Đại ca nên nghỉ ngơi trước đã.



Bạch Sầu Phi cũng gật đầu:



- Buổi tối chúng ta lại đến.



Tô Mộng Chẩm bỗng mở mắt, phát ra ánh sáng lạnh lẽo, chợt nói:



- Cấm kỵ, đó là cấm kỵ.



Mọi người cũng không biết Tô Mộng Chẩm đang nói đến thứ gì, nhất thời đều có vẻ ngơ ngác. Dương Vô Tà bỗng quay người đi vào, Bạch Sầu Phi lại nói:



- Cũng chưa chắc.



Tô Mộng Chẩm lập tức hỏi:



- Vì sao?



Bạch Sầu Phi hỏi ngược lại:



- Hôm nay có phải chúng ta đã thành công tiêu diệt Mê Thiên Thất Thánh?



- Ít nhất là cũng đã làm Quan Thất bị thương nặng.



- Quan Thất vì sao lại đến?



- Hắn cho rằng Lục Phân Bán đường và chúng ta đang đối kháng với nhau, không ngờ được chúng ta lại liên thủ diệt trừ hắn trước.



- Cho nên sơ hở mà kẻ địch để chúng ta nhìn thấy, chưa chắc đã là sơ hở thật sự.



Bạch Sầu Phi nói:



- Còn sơ hở mà chúng ta không nhìn thấy, thông thường mới chính là điểm yếu của kẻ địch.



- Ý của đệ là nói…



- Đồng dạng, cấm kỵ mà kẻ địch để chúng ta nhìn thấy, chưa chắc đã là cấm kỵ thật sự.



Bạch Sầu Phi nhướng mày:



- Lôi Tổn bề ngoài kính trọng cỗ quan tài kia như thần linh, nhưng có thể chỉ là cố làm ra vẻ huyền bí.



- Đúng.



Tô Mộng Chẩm tán thưởng nói:



- Nhưng cũng có thể không đúng.



Mạc Bắc Thần nói tiếp:



- Nếu lỡ may là thật, chúng ta cần phải suy nghĩ xem bên trong quan tài kia là thứ gì?



Bạch Sầu Phi lập tức hỏi ngược lại:



- Nếu như mục đích của Lôi Tổn là muốn chúng ta hao tổn tâm trí, tốn công tốn sức, nghi thần nghi quỷ, sợ ném chuột vỡ bình thì sao?



Mạc Bắc Thần hơi khựng lại. Dương Vô Tà đã từ trong phòng đi ra, cầm trong tay một tập sách, nói:



- Căn cứ theo ghi chép, trong tám năm nay, mỗi khi Lục Phân Bán đường gặp sự kiện trọng đại, Lôi Tổn đều mang cỗ quan tài này ra. Không ai biết quan tài này đã từng mở ra hay chưa, bởi vì người duy nhất có mặt vẫn còn sống chính là Địch Phi Kinh.



Tô Mộng Chẩm trầm tư. Bạch Sầu Phi cũng nhíu mày.



- Còn có, đệ tử của Lục Phân Bán đường đối với này cỗ quan tài đều vừa kính vừa sợ. Nếu là tiểu tốt trong đường dám mạo phạm đến quan tài, nhất định sẽ bị xử tử ngay tại chỗ. Năm đó có một gã đường chủ, bởi vì không cẩn thận nên nhấn lên quan tài một cái, Lôi Tổn liền sai người chặt đứt hai ngón tay của hắn. Từ đó về sau, trước khi nhận được chỉ thị, không ai dám đến gần cỗ quan tài này trong vòng mười dặm.



Dương Vô Tà chậm rãi nói:



- Vào mỗi đêm trăng tròn, Lôi Tổn đều ở riêng với quan tài cả buổi tối, không ai biết hắn làm gì.



Tô Mộng Chẩm chợt hỏi:



- Lôi Tổn đặt quan tài ở đâu?



- Trước Bất Động Phi Bộc.



- Bất Động Phi Bộc là trọng địa của Lục Phân Bán đường sao?



Vương Tiểu Thạch hỏi.



- Đúng.



Dương Vô Tà nói.



Tô Mộng Chẩm nói:



- Ngày mốt chúng ta chính là phải đánh chiếm chỗ này.



Bạch Sầu Phi hỏi:



- Đường chủ bị chặt ngón tay là ai?



Dương Vô Tà đáp:



- Hắn đã bị hạ xuống làm đường chủ thứ mười ba, “Độc Cước Thiết Hạc” Chu Giác.



Bạch Sầu Phi chau mày hỏi:



- Không phải Lục Phân Bán đường chỉ có mười hai đường chủ sao?


- Nếu hoài nghi, bây giờ các ngươi còn có thể ở đây sao?



Bạch Sầu Phi là một người rất kiên quyết, hắn kiên trì hỏi tiếp:



- Nếu ngươi không nghi ngờ chúng ta, vì sao tại thời khắc sống chết này vẫn còn giấu diếm?



- Bất cứ ai cũng có bí mật của mình.



Tô Mộng Chẩm bình tĩnh nói:



- Cho dù là Vô Tà hay Vô Quý ở bên cạnh ta nhiều năm, có một số việc bọn họ vẫn không biết được.



Dương Vô Tà nói ngay:



- Nhưng chúng ta chưa từng hỏi tới.



Sư Vô Quý cũng nói:



- Bởi vì chúng ta tin tưởng công tử.



- Nếu ngươi đã không tin ta, sao ta lại phải tin ngươi?



Bạch Sầu Phi cố chấp nói:



- Nếu ngươi đã đề phòng chúng ta, sao lại còn trọng dụng chúng ta?



- Ngươi sai rồi.



Tô Mộng Chẩm nói ra ba chữ này. Sự nhẫn nại của y đã đến cực hạn, bởi vì quá trọng tài nên mới không phát tác.



- Cho dù ta hoài nghi ngươi, cũng sẽ thử dùng ngươi, bởi vì nếu không thử thì làm sao có thể tín nhiệm được? Trước cơn giống tố, chúng ta vẫn không thể đồng tâm hiệp lực, ngươi vẫn không thể yên tâm hợp sức, vậy chỉ làm tăng thêm nguy cơ lật thuyền.



Tô Mộng Chẩm nói:



- Bất cứ ai cũng sẽ không tin tưởng người khác ngay từ đầu. Huống hồ thời điểm các ngươi xuất hiện lại vừa lúc Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường đang quyết một trận tử chiến, không khỏi quá trùng hợp.



Lần này đến phiên Vương Tiểu Thạch lo lắng nói:



- Huynh cho rằng chúng ta cố ý lẻn vào Kim Phong Tế Vũ lâu làm nội ứng sao?



Tô Mộng Chẩm nói:



- Không phải.



Vương Tiểu Thạch hỏi:



- Vì sao?



Tô Mộng Chẩm nói:



- Bởi vì sẽ không ai ngờ được ta lại trọng dụng các ngươi như vậy. Cho dù các ngươi rất có bản lĩnh, ta cũng có thể dẹp sang một bên không cần dùng, thậm chí là sai người giết chết các ngươi. Nhưng không ai có thể đoán được phản ứng của ta, cho nên cũng không nhiều khả năng bố trí người làm nội ứng.



Y dừng một chút lại nói:



- Huống hồ tại khu đổ nát dưới mưa, lúc ta trúng phải một ám khí “Lục Đậu”, các ngươi đã có cơ hội giết ta, vốn không cần phải làm nội ứng.



Vương Tiểu Thạch nhìn xuống bắp chân Tô Mộng Chẩm:



- “Lục Đậu” rất độc sao?



Tô Mộng Chẩm nói:



- Độc vượt quá tưởng tượng.



Dương Vô Tà nói:



- Hoa Vô Thác có ý định phản bội, muốn lấy mạng công tử, ám khí nếu không độc thì hắn cũng sẽ không dùng.



Vương Tiểu Thạch lo lắng hỏi:



- Không biết… có ảnh hưởng gì không?



Tô Mộng Chẩm còn chưa trả lời, Bạch Sầu Phi đã nói:



- Y sẽ không trả lời đâu. Cho dù có trả lời, cũng chưa chắc là nói thật.



Trong mắt Tô Mộng Chẩm đã có ý cười:



- Ngươi rất thông minh.



- Ta thích kết giao với bằng hữu thông minh, tốt nhất là vừa thông minh mà tâm địa lại tốt.



Tô Mộng Chẩm chợt chuyển chủ đề:



- Giống như tìm thê tử, ta thích nữ nhân vừa xinh đẹp, tâm địa tốt lại thông minh. Người thông minh phần lớn đều tài giỏi. Xinh đẹp tất nhiên là quan trọng, nhưng cũng chỉ đứng sau. Bởi vì sống cả đời, nếu không thông minh thì xinh đẹp cũng chỉ là cái vỏ rỗng, làm tăng thêm phiền não. Vì vậy thà rằng không đẹp lắm, chưng không thể không thông minh. Cái đẹp sẽ mất đi, nhưng thông minh sẽ vĩnh viễn tồn tại. Đáng tiếc là trên thế gian, nữ nhân vừa đẹp, vừa tốt, lại vừa thông minh quả thật rất hiếm có, dù là nam tử cũng không nhiều.



Vương Tiểu Thạch cười nói:



- Lôi cô nương vừa xinh đẹp vừa thông minh, tâm địa lại tốt.



- Tậm địa thì ta không biết, nhưng võ công của nàng quả thật không được.



Tô Mộng Chẩm cũng cười nói:



- Nhưng nàng đích thật là vừa đẹp vừa thông minh, cho nên ta muốn nhờ đệ một chuyện.



Vương Tiểu Thạch vui vẻ vì đã hóa giải được tranh chấp giữa Bạch Sầu Phi và Tô Mộng Chẩm, liền hỏi ngay:



- Chuyện gì vậy?



- Chúng ta còn phải chuẩn bị cho cuộc gặp mặt với Lục Phân Bán đường, ta sẽ nói riêng với đệ sau.



Tô Mộng Chẩm nói lớn:



- Bây giờ chúng ta có một số chuyện phải làm, đó là phải nghỉ ngơi đầy đủ, sau đó…



- Chúng ta lại tụ họp ở nơi này, cùng tìm cách công phá đại kế của Lục Phân Bán đường.