Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 51 : Thất Đạo Toàn Phong

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


- Đại kế của ta chính là phát tài.



Lúc Đường Bảo Ngưu uống đến chén thứ ba, cặp mắt đã hơi díp lại, lưỡi cũng phồng lên:



- Chờ sau khi phát tài, ta sẽ có thể làm chuyện mà ta muốn làm.



- Rốt cuộc ngươi muốn làm chuyện gì?



Trương Thán đã uống mười sáu chén nhưng mặt vẫn không đỏ, hơi thở cũng không gấp. Hắn uống rượu còn trôi chảy hơn so với uống trà, nhưng tính ra vẫn chậm hơn một chút so với ăn cơm.



- Ta muốn một thê tử như hoa như ngọc, có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn.



Trong mắt Đường Bảo Ngưu đầy ảo tưởng:



- Ta còn muốn nổi danh, thành đại danh, làm cho người ta vừa nghe đến tên Đường Bảo Ngưu ta đều sợ lui ba bước…



- Ngươi muốn làm chuyện này, không cần phải đợi đến lúc phát tài.



- Ồ?



- Ngươi chỉ cần đi mua một thanh đao là đủ rồi.



- Mua đao làm gì?



- Chỉ cần những lúc lòng không cao hứng, nếu có kẻ dám cười, ngươi cứ mặc kệ có quen biết hay không, dùng một đao cắt hồ lô của hắn đi. Còn những lúc lòng ngươi cao hứng, nếu có kẻ dám chường cái vẻ mặt như đưa đám ra, ngươi cứ một đao chém đầu hắn xuống. Nếu dư thời gian, ngươi còn có thể cầm đao đi cướp một tiểu mỹ nhân dung mạo như thiên tiên về. Như vậy chỉ cần nửa năm, nếu như ngươi vẫn còn sống bảo đảm sẽ danh chấn thiên hạ.



- Phì! Ta muốn hành hiệp trượng nghĩa, những hành vi ác bá này sao có thể hợp với tư cách của ta được.



- Vậy ngươi muốn làm gì?



- Ta mới vừa nói, ta muốn nổi danh, muốn lấy một thê tử xinh đẹp, muốn ở một nơi thoải mái, sống những tháng ngày vui vẻ; ta còn muốn có võ công cao thâm hơn cả Thẩm lão đại, Tô lâu chủ, Vương Lão Thạch, Bạch A Phi; ta còn muốn người người đều bội phục ta, hiệp danh vang lừng thiên hạ, Phương Hận Thiếu thấy ta liền hối hận vì sao năm đó không nịnh bợ ta một chút…



- Ta không hiểu.



- Ngươi không hiểu cái gì?



Đường Bảo Ngưu ngạc nhiên hỏi.



- Nguyện vọng của ngươi, nói khó thì không khó, nói dễ cũng không dễ, nhưng đều chẳng liên quan gì đến phát tài. Nếu như ngươi có năng lực, hiện giờ cũng có thể làm được rồi.



Trương Thán nói:



- Phát tài chỉ có thể làm cho người ta sống được thoải mái một chút, chắc còn có thể kiếm được mấy thê tử vẻ ngoài xinh đẹp còn bên trong rỗng tuếch, cộng thêm một đám tiểu nhân chuyên nịnh nọt. Nhưng muốn đánh bại người kiêu hùng như Tô Mộng Chẩm, muốn bậc nhân kiệt như Thẩm Hổ Thiền phải bội phục ngươi, e rằng phát tài chẳng có tác dụng gì. Thật ra, một người chỉ cần trong lòng sảng khoái, tự hiểu lòng mình, cho dù ở nơi nào, sống như thế nào cũng thoải mái như nhau.



Đường Bảo Ngưu ngẫm nghĩ, lập tức cười hào sảng nói:



- Tốt! Nếu như tiền không mua được những thứ này, ta còn cần nhiều tiền như vậy để làm gì? Thật ra nếu tự biết thỏa mãn thì lòng sẽ vui, chỉ cần hiểu được đạo lý này, người người đều có thể trở nên giàu có.



Hắn vỗ vỗ vào trán mình nói:



- Bây giờ ta mới biết, hóa ra chuyện mà ta muốn làm không nhất định phải đợi đến lúc phát tài mới có thể làm, hơn nữa còn phải làm trước mới phát tài được. Đáng tiếc hiện giờ vẫn có rất nhiều người nghĩ mãi không ra đạo lý này.



Dứt lời hắn lại gọi một vò rượu cao lương, còn mời Trương Thán. Trương Thán ngửa cổ uống sạch một hơi, còn Đường Bảo Ngưu chỉ hớp một ngụm nhỏ.



Ban đầu Trương Thán không để ý, sau đó mới phát hiện, vì vậy hỏi:



- Sao ngươi uống rượu giống như con kiến uống nước vậy?



- Cái gì con kiến nước uống?



Đường Bảo Ngưu nghe không hiểu.



- Ít quá.



- Bởi vì ta không thích uống rượu.



Trương Thán nhất thời cười lớn, cười như điên.



- Cười cái gì?



Đường Bảo Ngưu cảm thấy bất mãn, hắn biết Trương Thán đang cười hắn.



- Ta thấy ngươi cao lớn cường tráng, uy vũ phi phàm, cho rằng ngươi có tửu lượng cao, hóa ra lại uống không được rượu. Buồn cười, buồn cười!



- Có gì buồn cười? Một người cao lớn uy mãnh chưa chắc đã có thể uống, còn một người nhỏ bé lanh lợi chưa hẳn là không uống được.



Đường Bảo Ngưu đảo tròng mắt to nói:



- Giống như người cường tráng oai phong có thể lòng dạ thiện lương, còn người thấp bé ôn hòa lại có thể lòng dạ ác độc, ngược lại cũng vậy. Dựa vào hình dáng tướng mạo để nhận xét tính tình tốt xấu, đó là chuyện ngu ngốc.



Hắn nói tiếp:



- Cho nên người uống được rượu chưa chắc là người hào sảng, còn người không uống được chưa hẳn không phải là người dũng cảm. Cũng như vậy, người có thể uống chưa chắc là hảo hán, còn người không giỏi uống cũng chưa hẳn không phải là hảo hán.



- Ý của ngươi là nói, uống rượu là uống rượu, còn hảo hán là hảo hán?



- Rượu là rượu, còn người là người. Có người dùng rượu để luận người, cũng giống như dùng văn để luận người, đều là chuyện rắm chó không kêu.



- Ngươi đã không thể uống, lại gọi rượu làm gì?



- Ta không giỏi uống, nhưng ngươi thì có thể uống.



- Cho nên ngươi mua rượu, còn ta uống rượu?



- Đúng. Ta nói cho ngươi biết một bí mật nhé!



- Ngươi nói đi!



- Ta bình sinh không thích mời người khác uống rượu, bởi vì rượu có thể làm mất đi lý trí. Một số kẻ tự cho là tửu lượng giỏi, lúc không say đã không nói tiếng người, sau khi say càng nói chuyện giống như là đánh rắm. Cho nên ta không mời người khác uống rượu… Ngươi thì là ngoại lệ.



- Ta cũng nói cho ngươi biết một bí mật nhé!



- Ngươi nói đi, ta nghe!




- Vì vậy trên đường đi, nhìn giống như là ta bảo vệ Lôi cô nương, nhưng thật ra nếu không có cô ấy thì ta đã sớm mất mạng trong tay “Đại Sát Thủ” rồi. Mỗi lần “Đại Sát Thủ” ở nơi nào thiết lập mai phục, dùng quỷ kế gì để ám toán chúng ta, Lôi cô nương đều có thể đoán trước được, hoặc bình yên tránh khỏi, hoặc bày kế cho ta phản kích, khiến “Đại Sát Thủ” lần nào cũng thất bại rút lui. Cô ấy còn chỉ ta cách để vận dụng “Bát Đại Giang Hồ”, khiến cho trên đường đi hảo hán đều đứng ra tương trợ, nhờ vậy mới thoát được sự truy sát của “Đại Sát Thủ”.



Đường Bảo Ngưu có chút không tin:



- Cô ấy lợi hại vậy sao?



- Dọc theo con đường này, chúng ta đã kết nghĩa tại Sầu Dư đình. Chúng ta một nam một nữ hành tẩu trên giang hồ, không kết bái làm huynh muội thì có chỗ không tiện.



Trương Thán lướt nhanh qua đoạn này:



- Ta đưa cô ấy trở lại Trường An. Lại đại tỷ cũng rất thích cô ấy, nhận cô ấy làm Thất muội…



Đường Bảo Ngưu chợt hỏi:



- Không phải trước kia các người đã có một vị thất muội gọi là Tiểu Tuyết Y sao? Như thế nào…



- “Thất Đạo Toàn Phong” của “Đào Hoa Xã” vốn bao gồm Lại Tiếu Nga đại tỷ, Chu Đại Khối Nhi, “Đao Hạ Lưu Đầu”, Trương Thán, ta, Tề Tương Hảo và Tiểu Tuyết Y. Có điều Tiểu Tuyết Y đã mất tích một thời gian. Mọi người đều quen gọi thất muội, cho nên khi Lôi cô nương đến, mọi người nhớ tới Tiểu Tuyết y, cũng gọi cô ấy là thất muội.



Đường Bảo Ngưu lại hỏi:



- Vậy sao cô ấy còn trở lại kinh thành?



- Cô ấy làm sao yên tâm ở đó?



Trương Thán nói:



- Lại nói, người của Lục Phân Bán đường cũng tìm tới “Đào Hoa Xã” đòi người. Nếu như Lôi cô nương muốn ở lại, vậy còn có thể nói được, nhưng cô ấy cũng muốn trở về…



- Cho nên ngươi cùng đi với cô ấy?



Đường Bảo Ngưu cười hà hà nói:



- Lần này đúng là ngươi hộ tống cô ấy trở về rồi.



- Không phải.



Trương Thán nói giống như đang tự cười nhạo mình:



- Cô ấy là lén trốn ra, chỉ nói cho Lại đại tỷ biết. Đến giữa đường lại bị người của Lục Phân Bán đường chặn lại, sai một đám người hầu bảo mẫu đi theo cô ấy… Ta… ta là đến kinh thành tìm cô ấy.



Đường Bảo Ngưu há hốc mồm:



- Ngươi… ngươi không phải muốn nói cho ta biết, ngươi cũng là từ “Đào Hoa Xã” lén chạy ra ngoài chứ?



Trương Thán lại uống một ngụm rượu lớn.



Đường Bảo Ngưu vốn muốn trêu chọc vài câu, đột nhiên lại nghĩ tới Ôn Nhu.



Sau đó hắn đã nghĩ thông suốt. Hắn hiểu được một chuyện, nên chỉ lẩm bẩm một câu:



- Đầu năm nay, người trốn khỏi nhà thật là nhiều…



Sau đó hắn không nói gì nữa, chỉ yên lặng uống rượu. Trương Thán uống một chén lớn thì hắn mới uống một ngụm lớn.



Đối với hắn đây đã xem như là uống thỏa thích rồi.



Số lượng lớn hay nhỏ, nhiều hay ít đều tùy thuộc vào mỗi người. Ví dụ như một lượng bạc, trong mắt người giàu có thể không bằng cả cái rắm, nhưng với người nghèo thì có thể không tiếc đầu rơi máu chảy vi nó.



Trong một chập tối như vậy, bên ngoài mưa không ngừng rơi, lúc đến lúc đi, lại như vĩnh viễn không kết thúc.



Ngồi trong quán rượu nghe âm thanh tí tách của hạt mưa, tâm tình của Đường Bảo Ngưu cũng giống như Trương Thán.



Chờ Trương Thán nói xong câu chuyện, lại đến phiên Đường Bảo Ngưu kể lại chuyện mình quen biết với Ôn Nhu…



Mỗi người bọn họ đều có sự kiêu hùng trước đây, giống như hảo hán mở toang lồng ngực cho đao khách điêu khắc lên vết tích, có bạn bè chí cốt mà bọn họ không tiếc rơi đầu đổ máu, đương nhiên cũng có bóng hình mà bọn họ nhớ nhung trong tâm khảm…



- Trận mưa này khi nào mới dứt?



- Trận chiến giữa Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường kết thúc, mưa có biến thành tuyết không?



- Chúng ta đem rượu ra ngoài, dầm mưa uống!



- Được! Chúng ta lại đem nước mưa làm rượu uống.



- Tiểu Trương, bây giờ chúng ta tản bộ đi…



- Hử? Tản bộ trong mưa? Với ngươi à?



- Với ta thì sao? Chẳng lẽ ngươi có lựa chọn khác?



- Đúng, có thì không cần phải đi với ngươi rồi.



- Con người ngươi đúng là hiện thực, lãnh khốc, vô tình, vô nghĩa…



- Được rồi, đừng mắng nữa, ban ngày còn chưa mắng đủ sao?



- Đủ rồi, đủ rồi, nhưng rượu thì lại chưa uống đủ…



- Vậy chúng ta hãy ra bên ngoài uống, xem chúng ta ở trong mưa có thể nhìn thấy gì!



- Ngươi đúng là ngốc!



Không biết từ khi nào Đường Bảo Ngưu cũng thích học theo dáng vẻ Ôn Nhu, thường mắng người khác là ngốc:



- Trong mưa đương nhiên là nhìn thấy mưa…



- Đúng, trong mưa không nhìn thấy mưa thì là gì…



Trương Thán cười đến suýt nữa ngã nhào một phát.



Nhưng cho dù là trong giấc mộng sau khi bọn họ say, cũng khó có thể mơ được cảnh tượng mà bọn họ nhìn thấy trong mưa không lâu sau đó…