Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 52 : Tiếng gió, tiếng mưa, tiếng rút đao, tiếng tiếng vào tai

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


Hai người vừa nói vừa uống, đi đến bên ngoài cửa. Trương Thán suýt chút nữa đã ngã sấp mặt. Đường Bảo Ngưu nhìn thấy liền cười nghiêng ngả:



- Nhìn ngươi uống rượu sắc mặt không đỏ, hơi thở không gấp, không nấc một cái nào, ta còn tưởng rằng có bao nhiêu bản lĩnh, hóa ra là đã say đến mức đi không nổi rồi.



Trương Thán vịn vào cửa, thở hồng hộc nói:



- Ai nói! Ta, ta đi cho ngươi xem…



Hắn miễn cưỡng đi vài bước, liền cảm thấy đầu choáng váng, mặt nóng lên, đầu nặng chân nhẹ. Đường Bảo Ngưu lại cười phá lên, mới cười được vài tiếng chợt cảm thấy mắc tiểu, liền nói:



- Ngươi tự lo đi! Ta ra phía sau tiểu tiện đã.



Trương Thán phất tay, lại đặt đầu xuống bàn:



- Đi, đi…



Lúc này trời đã tối, bên ngoài mưa rơi tầm tã, sấm chớp đùng đùng. Trong quán rượu chỉ có vài ngọn đèn đang cháy, cùng với hai ba bàn có khách ngồi. Chưởng quỹ và phục vụ thấy Đường Bảo Ngưu và Trương Thán một người uống mạnh còn một người uống xoàng, nhưng đều đã say đến sáu bảy phần, mặc dù hành vi hơi phóng túng nhưng cũng không gây sự với người khác, lại trả đủ tiền thưởng nên vẫn để mặc bọn họ.



Một quán rượu lớn như vậy chỉ có mấy ngọn đèn dầu, cộng thêm bên ngoài mưa gió tiêu điều, trong quán có vẻ rất u ám.



Khách uống rượu thông thường đến lúc hưng phấn sẽ hô to gọi nhỏ, chơi đoán quyền trợ hứng, nhưng hôm nay trong quán lại năm ba người ngồi ở một bàn, cúi đầu uống rượu giống như không màng thế sự. Bởi vì đây là quán rượu, trong quán rượu lại yên tĩnh như vậy thật sự hơi khác thường. Trương Thán nhìn mấy cái chén trên bàn kia, bỗng nhiên sững người. Lúc này bên ngoài chợt vang lên một tiếng sấm lớn.



Một tiếng sấm bất ngờ.



Đường Bảo Ngưu đã đi ra phía sau, phía đó là nhà xí.



Trương Thán đợi Đường Bảo Ngưu khuất sau cửa, mới nói một cách bình tĩnh và rõ ràng:



- Các ngươi đã đến rồi.



Không có ai trả lời hắn.



Chỉ có tám vị khách ngồi ở ba bàn.



Tám vị khách này đều đang cúi đầu uống rượu trong chén. Bên ngoài mưa gió thê lương, hoàng hôn dần tàn, đêm dài kéo đến.



Hắn đang nói chuyện với ai?



Bên ngoài không có ai, chỉ loáng thoáng có vài tiếng ngựa hí. Cho dù có hán tử qua đường, cũng đang còn cách ở xa.



Câu vừa rồi của Trương Thán là nói với ai?



Chẳng lẽ là vị chưởng quỹ râu bạc mày xám che khuất gương mặt, hay là tên tiểu nhị nơi khóe miệng vừa mọc ra vài sợi lông tơ thưa thớt?



Trương Thán lại uống tiếp một chén rượu lớn, hào sảng ngồi đó, trầm giọng nói:



- Nếu đã đến rồi, cần gì phải lẩn trốn như vậy?



Hắn nói xong câu này lại yên lặng.



Một cơn gió lạnh thổi tới, ánh đèn trong tiệm bùng lên một chút, sau đó đột ngốt tối đi.



Trương Thán chợt cảm thấy rùng mình, một cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có.



Bên ngoài lại vang lên tiếng sấm, ánh chớp chợt lóe rồi biến mất.



Đường Bảo Ngưu đẩy cửa sau ra, bước chân xiêu vẹo, trong miệng lẩm nhẩm vài câu vô nghĩa, đi về phía nhà xí ở sau quán.



Mưa như trút nước, thấm ướt cả người, nhưng hắn không hề quan tâm.



Một người uống rượu say, còn không ngại ngủ trên những thứ dơ bẩn do mình nôn ra, sao lại quan tâm đến một trận mưa?



Đường Bảo Ngưu ngẩng mặt lên, để cho nước mưa đập vào mặt. Hắn mở miệng lớn, uống một cách hả hê như thể nước mưa là rượu nguyên chất.



Nếu thật sự là rượu, hắn lại không dám uống như vậy.
- Ngươi nghĩ thế nào?



- Bọn họ còn chưa hề so tài.



Trương Thán nói:



- Ta không biết.



Mạnh Không Không lại ưu nhã hỏi:



- Vậy ngươi biết cái gì?



Trương Thán nói:



- Ta chỉ biết là các ngươi đã đến.



Mạnh Không Không ung dung hỏi:



- Ngươi có biết chúng ta đến làm gì không?



Trương Thán lại thở dài.



Mỗi lần thở dài hắn đều nhớ tới huynh đệ tốt Trương Thán của hắn, bởi vì “Đại Thảm Hiệp” Trương Thán rất hay thở dài.



- Ta không biết.



Hắn nói:



- Ta chỉ biết là các ngươi đã rút đao ra.



Mạnh Không Không cười:



- Thông thường rút đao ra là để làm gì?



- Giết người.



Trương Thán đành phải đáp.



Mạnh Không Không nhìn hắn với vẻ ung dung. Người này cho dù giơ tay hay nhấc chân đều rất tao nhã đẹp mắt:



- Nơi này có ai để giết?



Trương Thán lại muốn thở dài.



- Ta.



Hắn chỉ vào cái mũi của mình nói:



- Nếu các ngươi không muốn tự giết mình, hình như cũng chỉ có ta để giết.



- Đúng rồi.



Mạnh Không Không vui vẻ cười nói:



- Ngươi đoán không sai chút nào.



Nhân sinh có những lúc còn khổ sở hơn cả sai lầm.



Trương Thán hiện giờ chính là như vậy.



Câu khen ngợi này của đối phương lại khiến Trương Thán không vui nổi. Bất cứ người nào khi đối mặt với ba đại đao khách này đều khó có thể vui vẻ được.



Trương Thán cũng không ngoại lệ.