Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 56 : Rác rưởi

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


Lúc hai người bọn họ bị ném vào nhà giam, trông giống như hai đống rác.



Con người đôi khi cũng giống như rác rưởi, có điều hai chữ này có lúc là nói về con người bọn họ, có lúc lại ám chỉ thứ mà đầu óc bọn họ suy nghĩ.



Đối với Đường Bảo Ngưu và Trương Thán, rác rưởi là chỉ bề ngoài hiện giờ của bọn họ.



Nói về ngoại hình, Đường Bảo Ngưu trông giống như một đống “rác lớn”, còn Trương Thán lại như một đống “rác nhỏ”, bởi vì vóc người Đường Bảo Ngưu lớn hơn.



Có thể cũng vì nguyên nhân này, cổ tay và mắt cá chân của hai người đều bị xích sắt khóa lại nối với một quả tạ lớn, nhưng trên cổ Đường Bảo Ngưu còn được “khuyến mãi” thêm một chiếc gông sắt.



Gông sắt này nặng bảy mươi ba cân, nếu không phải là Đường Bảo Ngưu, e rằng người khác có muốn đi cũng không nổi.



Trương Thán sở dĩ không bị chụp thêm một chiếc gông, có lẽ là vì hắn trông ít có vẻ uy hiếp hơn so với Đường Bảo Ngưu, hơn nữa hắn thật sự đã bị hành hạ đến không còn giống hình người.



Đường Bảo Ngưu nhìn Trương Thán cả buổi, mới thở ra một hơi nói:



- Không ngờ đêm nay hai người chúng ta lại biến thành rác rưởi.



- Ngươi khá giống đấy.



Trương Thán vẫn còn có thể nói đùa, Đường Bảo Ngưu vốn cho rằng hắn nói được đã là kỳ tích:



- Ngươi vừa thối vừa bẩn, so với ta đúng là giống như rác rưởi.



- Ta còn tưởng rằng ngươi sắp rời khỏi nhân thế rồi.



Đường Bảo Ngưu kinh ngạc nói:



- Không ngờ ngươi đã chết bảy tám phần nhưng cái miệng vẫn còn mạnh như rồng như hổ.



- Đúng. Trước giờ ta đều là lưỡi còn người còn, lưỡi đứt người vong. Ngươi không thấy vừa rồi tên quỷ bệnh lao kia nói muốn cắt lưỡi của ta, ta liền im thin thít sao?



Trương Thán nói:



- Không có lưỡi thì sống thế nào? Ta có một huynh đệ kết nghĩa gọi là Trương Thán, cũng thiếu mất đầu lưỡi.Ta không muốn sống như hắn chút nào.



Đường Bảo Ngưu gật đầu nói:



- Ta hiểu rồi.



Trương Thán hỏi:



- Ngươi hiểu cái gì?



Đường Bảo Ngưu nói:



- Người tốt trước giờ đều sống không lâu, còn loại vô tình vô nghĩa, vô pháp vô thiên, tự tư tự lợi, tự đại tự phụ như ngươi e rằng một giờ ba khắc cũng không chết được.



- Ngươi nói đúng, cho nên ngươi có chết thì ta cũng không chết.



Trương Thán cười nói:



- Ta còn phải chờ phát tang giúp ngươi. Ngươi chưa nghe nói sao? Có loại người bình thường rất yếu ớt, động một tí là kêu trời kêu đất, nhưng so với nhiều kẻ mạnh còn dẻo dai hơn, còn sống lâu hơn.



Đường Bảo Ngưu đảo mắt nói:



- Chúng ta ở chỗ này, vào lúc này còn nói chuyện yêu đương sao?



- Nói chuyện yêu đương?



Trương Thán nhướng cặp lông mi bị cháy một nửa, nghiêng chiếc cổ bị trật:



- Chúng ta à?



Đường Bảo Ngưu nói:



- Chúng ta thì không bằng cả nói chuyện yêu đương. Chúng ta là đang chờ chết, đang thảo luận xem ai chết trước.



Trương Thán cười khổ nói:



- Không nói mấy chuyện này thì nói chuyện gì? Chẳng lẽ tìm cách chạy trốn? Ngươi cho rằng bị nhốt vào đây còn có thể trốn đi sao?



Lúc này có hai tên lính canh ngục đi tuần ngang qua. Một tên mặt mày dữ tợn, đưa chân đá vào lưng Trương Thán một cái, nổi giận mắng:



- Đồ chết tiệt! Dám nói đến chuyện chạy trốn, xem ta đá chết ngươi!



Hắn còn chưa thu chân về, Đường Bảo Ngưu đã hét lớn nhào tới. Bởi vì bị thương không nhẹ, hành động bất tiện, xiềng xích trên tay chân lại quá nặng, cho nên hắn không thể chụp được đối phương, đành dùng sức lực toàn thân đè xuống. Chỉ nghe một tiếng “rắc” vang lên, hóa ra chân của tên lính canh ngục kia đã bị đè gãy.



Tên lính canh ngục kia đau đớn kêu lên. Một tên lính canh mặt rỗ khác vội dùng gậy công sai đánh vào đầu và lưng Đường Bảo Ngưu. Trương Thán liền nhào đến dùng cả tay chân kẹp lấy cây gậy, kêu to:



- Hai vị đại gia, tha cho chúng ta đi!




- Sao bọn họ lại muốn cứu ngươi?



- Bởi vì ta lớn.



- Ngươi… lớn?



- Ta có bối phận lớn.



- Trên giang hồ, bối phận của ngươi…



- Rất cao. Sau này khi bọn họ ra ngoài còn cần ta chiếu cố. Hơn nữa trộm cũng có đạo, những người này đều rất có nghĩa khí, những chuyện như giang hồ tương trợ bọn họ còn hăng hái hơn người khác.



- Cho nên ám hiệu kia là nói cho ngươi biết…



- Không, là hỏi ta.



- Hỏi ngươi cái gì?



- Hỏi ta có đi không.



- Đi, sao lại không đi.



- Chuyện này lại chưa hẳn.



- Vì sao?



- Không chỉ có đám phạm nhân kia hỏi ta, vừa rồi trong đám lính canh ngục cũng có bằng hữu của chúng ta, ta đã dùng tay ra hiệu với hắn.



- Chẳng trách vừa rồi ngươi lại tỏ ra khiếp nhược… hóa ra là đang diễn trò.



- Không ngờ chuyện chúng ta bị bắt lại lan truyền nhanh như vậy, ngay cả Chu Nguyệt Minh cũng bất ngờ.



- Ai lan truyền? Là “Thiên Hạ Đệ Thất” hay là đám đại ca, nhị ca, tam ca kia của ngươi?



- Đều không phải.



Trương Thán nói:



- Là lão chủ quán và tiểu nhị.



- A!



Đường Bảo Ngưu kêu lên:



- Hai kẻ sợ muốn chết kia à?



- Sợ à? Nếu một người sợ thật, làm sao ánh mắt vẫn như thường, không phình ra cũng không co lại?



Trương Thán lại vuốt cái cổ bị thương:



- Hai người bọn họ một già một trẻ, trước giờ trên giang hồ chỉ có người khác sợ bọn họ chứ bọn họ không sợ bất cứ kẻ nào.



- Vậy thì tốt.



Đường Bảo Ngưu phấn khởi nói:



- Vậy hãy bảo bọn họ giúp chúng ta chạy khỏi cái nơi quỷ quái này đi!



Hắn lại cao hứng nói:



- Không ngờ quen biết với loại bằng hữu tồi tệ như ngươi, hóa ra là nuôi binh ngàn ngày dùng trong một lúc, vẫn còn có chút hữu dụng. Này, đây chính là lúc ngươi báo đáp ơn chiếu cố của ta trước giờ, đi thôi!



- Đi? Đi đâu?



- Ngươi còn không muốn đi sao?



- Không phải ta không muốn đi, mà là không thể đi như vậy.



Lần này Đường Bảo Ngưu thật sự nhảy dựng, muốn chửi ầm lên:



- Ngươi không muốn đi như vậy? Chẳng lẽ muốn tám người khiêng kiệu thổi kèn đánh trống mới chịu đi sao?



- Không phải, ta chỉ là không muốn liên lụy đến người khác.



Trương Thán buồn rầu nói:



- Ta rời đi như vậy sẽ liên lụy đến bằng hữu.



Đường Bảo Ngưu nhìn hắn giống như nhìn thấy một con quỷ đột nhiên xuất hiện giữa ban ngày.