Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 57 : Quay đầu lại thấy ánh đao

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


- Ta có phải là người không?



- Phải.



- Ta có phải là bằng hữu của ngươi không?



- Phải.



- Vậy ngươi sợ liên lụy đến người khác, liên lụy đến bằng hữu, nên bắt ta theo ngươi chịu khổ ở đây.



Lần này Đường Bảo Ngưu đã không cần diễn trò, hắn thật sự phát hỏa:



- Chẳng lẽ bản thân ngươi không phải là người? Chẳng lẽ ta không phải là bằng hữu của ngươi?



Trương Thán cúi đầu, thấp giọng nói:



- Ngươi vốn không phải là theo ta. Bọn họ muốn bắt ta, cũng muốn bắt ngươi.



Đường Bảo Ngưu lửa giận bốc lên ba ngàn trượng:



- Nếu chúng ta có thể trốn, vì sao lại không trốn?



Trương Thán gần như cầu khẩn:



- Ngươi đừng lớn tiếng như vậy được không!



Giọng nói của Đường Bảo Ngưu tuy lớn, nhưng ngữ âm lại rất mập mờ. Lúc này hắn trừng mắt nhìn Trương Thán, trầm giọng nói:



- Đúng là ngu ngốc. Chúng ta càng mắng to thì bọn chúng lại càng không để ý, còn nhỏ giọng nói chuyện thì càng làm người khác dễ nghi hơn.



Thanh âm của Đường Bảo Ngưu lúc lớn lúc nhỏ, chợt cao chợt thấp, ngay cả Trương Thán chỉ ở cách hắn ba bước cũng khó khăn lắm mới nghe được:



- Ngươi không tin à? Cho dù ta mắng bọn chúng là cháu loài rùa, đồ con lừa, lũ chấy rận, bọn chúng cũng sẽ mắt điếc tai ngơ.



Trương Thán than một tiếng:



- Hiện giờ ta thật sự có chút bội phục ngươi rồi.



Đường Bảo Ngưu nhếch miệng cười nói:



- Trước giờ ta đều rất đáng bội phục, cho nên loại người như ta thật sự không nên mất mạng ở đây, hơn nữa nếu ta chết đi thì ai sẽ bảo vệ Ôn Nhu?



Trương Thán lẩm bẩm:



- Đúng, ai sẽ bảo vệ Lôi Thuần?



Đường Bảo Ngưu thừa cơ khuyên nhủ:



- Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu ngày mốt sẽ quyết một trận tử chiến. Nếu ngươi ở đó thì có thể bảo vệ Lôi Thuần, còn ta cũng quyết không để cho người khác làm hại Ôn Nhu. Nếu như chúng ta đều không có mặt, ai biết Lôi Thuần và Ôn Nhu sẽ ra sao.



Trương Thán vụt ngẩng đầu lên:



- Đúng!



Lúc này vết thương trên người hắn càng nhói lên, đau đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, rên hừ hừ nói:



- Chúng ta nhất định phải rời khỏi đây.



- Vậy mới đúng.



Thần sắc của Đường Bảo Ngưu giống như nhìn trẻ nhỏ dễ dạy, nói:



- Bằng hữu là kết giao để lợi dụng lẫn nhau, mau cho bằng hữu của ngươi một cơ hội để lợi dụng đi!




Tô Mộng Chẩm nói:



- Chúng ta đến thử đệ một lần.



Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên nói:



- Thử ta?



- Ta vẫn luôn cho rằng nếu kết hợp đao và kiếm của đệ, toàn lực ứng phó, toàn diện phát huy, vậy thì uy lực nhất định sẽ không dưới Hồng Tụ đao của ta.



- Cho nên huynh và nhị ca…



- Ta phát ra một chỉ “Phá Sát”, ngươi vung kiếm ngăn chặn; đại ca chém ra một chiêu “Tế Vũ Hoàng Hôn”, ngươi cũng giơ đao cản lại.



Bạch Sầu Phi nói tiếp:



- Điều này đã chứng minh võ công của ngươi còn có thể phát huy. Chỉ là ngươi luôn do dự. Tại thời khắc sinh tử phải toàn lực ứng phó, do dự chẳng nào là tự đào hố chôn mình.



Vương Tiểu Thạch ngẩn ra một hồi, đột nhiên nói:



- Đa tạ đại ca và nhị ca đã chỉ bảo!



Khóe miệng Tô Mộng Chẩm mấp máy. Thực tế y cũng không cười, nhưng không biết vì sao ánh mắt lại trở nên ôn hòa, khiến cho người ta có cảm giác là y đang mỉm cười.



- Tốt nhất đệ hãy nhớ kỹ lời của chúng ta.



Y nói:



- Bởi vì chúng ta đã không còn bao nhiêu thời gian nữa.



Vương Tiểu Thạch nhìn ánh sáng mặt trời mới lên:



- Ít nhất chúng ta cũng còn một ngày để bố trí.



Tô Mộng Chẩm nói:



- Chúng ta đã bố trí xong rồi, hơn nữa cũng không có thời gian một ngày.



Y ngừng một chút rồi nói:



- Chúng ta chỉ còn lại một canh giờ.



Vương Tiểu Thạch cả kinh:



- Cái gì?



Tô Mộng Chẩm lạnh lùng nói:



- Chúng ta phải phát lệnh tổng công kích trước thời hạn.



Vương Tiểu Thạch biến sắc nói:



- Nhưng không phải chúng ta đã hẹn, giữa trưa ngày mai mới…



Tô Mộng Chẩm ngắt lời:



- Sai rồi. Chúng ta đã nhận được tình báo do Tiết Tây Thần sai người cấp tốc mang về, Lục Phân Bán đường muốn đánh lén chúng ta vào đêm nay.



Y ngừng lại một chút, sau đó nói từng chữ từng câu:



- Nếu bọn chúng đã không giữ lời trước, chúng ta sẽ ăn miếng trả miếng, khiến bọn chúng trở tay không kịp.