Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 58 : Tổng tiến công

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


- Ta có mấy câu muốn hỏi.



Bạch Sầu Phi bên cạnh đột nhiên nói.



- Có chuyện gì muốn hỏi.



Tô Mộng Chẩm nói:



- Nhân dịp này hỏi đi.



- Hồng Tụ đao của huynh có địch nổi “Khoái Mạn Cửu Tự quyết” của Lôi Tổn không?



- Không biết.



- Bất Ứng bảo đao của Lôi Tổn có phải là vừa vặn khắc chế Hồng Tụ đao của huynh không?



- Điều này hôm nay sẽ rõ.



- Trong quan tài của Lôi Tổn có thứ gì?



- Đến giờ ta vẫn không thể xác định được.



- Huynh có phát hiện Ôn Nhu cũng không trở về?



- Nghe nói Lôi Thuần cũng không hề trở lại Lục Phân Bán đường.



- Trong kinh thành, ngoại trừ Quan Thất hình như vẫn có sóng ngầm mãnh liệt, vẫn còn thế lực lợi hại khác đang ẩn nấp, huynh có biết không?



- Ta và Lôi Tổn đều cảm giác được, cho nên mới nóng lòng quyết phân cao thấp, sau đó thu dọn tàn cuộc.



- Đường Bảo Ngưu và Trương Thán hình như cũng mất tích.



- Nếu bọn họ thật sự xảy ra chuyện, chỉ sợ “Thất Đại Khấu” và “Đào Hoa Xã” đều sẽ chạy đến kinh sư.



- Địch Phi Kinh rốt cuộc có võ công hay không?



- Ta chỉ biết là cổ của Địch Phi Kinh vốn không bị gãy.



- “Nhất Ngôn Vi Định” rốt cuộc là ai?



- Đệ hỏi làm gì?



- Quyết chiến sắp đến, biết mình biết người mới có thể trăm trận trăm thắng.



- Ngay cả Quách Đông Thần đệ cũng không biết là ai, cần gì phải biết đến “Nhất Ngôn Vi Định”?



- Bởi vì ta muốn biết liệu có người có thể chế ngự được “Hậu Hội Hữu Kỳ” của Lục Phân Bán đường hay không.



Bạch Sầu Phi chậm rãi nói:



- Ta hoài nghi Kim Phong Tế Vũ lâu vốn không có cái người gọi là “Nhất Ngôn Vi Định” này.



- Nếu như không có “Nhất Ngôn Vi Định”.



Tô Mộng Chẩm thần sắc không đổi:



- Vậy thì Lục Phân Bán đường cũng chưa chắc đã có “Hậu Hội Hữu Kỳ”, cho dù có cũng không đảm bảo sẽ có năng lực tác chiến, cho nên đệ không cần lo lắng.



- Rất tốt.



- Đệ còn có vấn đề gì không?



- Ta còn một câu muốn hỏi.



- Cứ hỏi đi!



- Nếu như huynh bị chết trong chiến dịch tấn công Lục Phân Bán đường lần này, vậy Kim Phong Tế Vũ lâu sẽ do ai quản lý?



- Sẽ do tập thể lãnh đạo, bao gồm “Tứ Đại Thần Sát”, “Nhất Ngôn Vi Định”, “Vô Tà Vô Quý”, cùng với đệ và lão tam.



Tô Mộng Chẩm không hề giận dữ nói:



- Đệ hỏi rất hay, nhưng đệ cứ yên tâm, ta tin mình sẽ không chết được.



Sắc mặt của y dần dần trở nên âm trầm, Vương Tiểu Thạch phát hiện y đứng trong nắng sớm có một cảm giác không hài hòa rất khác thường:



- Trừ khi, trong những người mà ta tin tưởng có kẻ bán rẻ ta…



Giọng nói dừng lại, bỗng chuyển sang hỏi Vương Tiểu Thạch:



- Đệ thì sao? Đệ có gì muốn hỏi không?



Vương Tiểu Thạch nói:



- Hai bên chúng ta đã từng hẹn nhau trước mặt mọi người, chẳng lẽ lúc này lại bội ước xông đến Lục Phân Bán đường?



Tô Mộng Chẩm nhìn Vương Tiểu Thạch, nghiêm mặt nói:



- Tam đệ, đệ sai rồi. Với tính cách như đệ, nếu chỉ lo cho thân mình thì còn được, chứ còn muốn chiếu cố bằng hữu huynh đệ, hành tẩu trên giang hồ thì sẽ phải chịu thiệt nhiều.
- Ngươi đến sớm một ngày.



Chờ Chu Nguyệt Minh và Phương Ứng Khán ngồi vào chỗ của mình, Lôi Tổn mới nói với Tô Mộng Chẩm:



- Ngươi mời Chu hình tổng đến, vậy không còn gì tốt hơn.



- Đó là do ngươi muốn tấn công trước thời hạn. Lục Phân Bán đường có người của ta, hành động của ngươi không thể gạt được ta.



Tô Mộng Chẩm lạnh lùng nói:



- Ngươi cũng mời Tiểu hầu gia đến.



Lôi Tổn nói:



- Giữa chúng ta, cho dù ai thắng ai bại đều cần có người làm chứng.



Tô Mộng Chẩm nói:



- Nghe khẩu khí của ngươi, giống như còn u mê không tỉnh ngộ.



Lôi Tổn thở dài một tiếng nói:



- Ta là Tổng đường chủ của Lục Phân Bán đường, ta đã không có đường lui, ngươi bảo ta làm sao ngộ?



Tô Mộng Chẩm nói:



- Thật ra ngươi chỉ cần lui một bước là có thể ngộ. Cứ một mực tiến về phía trước, đương nhiên là sẽ không có đường.



Lôi Tổn cười khổ nói:



- Như vậy, sao ngươi không lui một bước trước?



Sắc mặt Tô Mộng Chẩm trầm xuống, lại ho lên, một lúc sau mới nói:



- Xem ra chúng ta cũng chỉ nói đến đây thôi.



Bỗng nhiên có một người đi nhanh đến bên cạnh Tô Mộng Chẩm, thấp giọng nói mấy câu.



Người đến là Dương Vô Tà.



- Đặng Thương Sinh và Nhâm Quỷ Thần dẫn người bọc đánh tất cả lối ra của Lục Phân Bán đường.



- Điều Chu Tiểu Yêu và Nhan Hạc Phát đến đối phó với bọn chúng, chờ mệnh lệnh của ta sẽ lập tức phát động.



- Rõ!



Dương Vô Tà lập tức muốn ra khỏi.



Lôi Tổn đột nhiên nói:



- Đây là chuyện của Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu, cũng là chuyện của ngươi và ta.



Tô Mộng Chẩm lạnh nhạt nói:



- Đây vốn chuyện của ngươi và ta.



- Nếu như không cần thiết.



Lôi Tổn nói:



- Chúng ta có thể giải quyết trong im lặng, không cần kinh động quá nhiều người.



- Ta cũng không muốn máu chảy thành sông.



Tô Mộng Chẩm nói:



- Chỉ cần giữa chúng ta có một người còn sống là được rồi.



- Rất tốt.



Ánh mắt Lôi Tổn có một vẻ xảo trá:



- “Nhất Ngôn Vi Định” của ngươi đâu? Ngay ở trong kiệu sao?



- “Hậu Hội Hữu Kỳ” của ngươi thì sao?



Tô Mộng Chẩm hỏi lại:



- Hắn sẽ không ẩn trốn ngay cả lúc này chứ?



- Y đã tới rồi.



Lôi Tổn cười quỷ dị nói:



- Ngươi không biết à?



Lúc này trong đại sảnh bỗng vang lên một tiếng rít kỳ dị, tiếng rít này lại phát ra từ trong cỗ quan tài kia.