Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 59 : Hoàng Hôn Tế Vũ Hồng Tụ đao

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


Một tiếng “rầm” vang lên, nắp quan tài chợt bị đẩy ra, một bóng người vọt lên không, lướt đến phía trên chiếc kiệu kia, sau đó xoay tròn mấy vòng, đột nhiên đầu và tay chân đều phân ra.



“Phân ra” ở đây là một cảnh tượng vô cùng quỷ dị, bởi vì ai cũng biết đầu, hai chân và hai tay của con người là dính liền với nhau, tự nhiên sẽ không vô duyên vô cớ “phân ra”.



Đương nhiên bị người khác chặt đứt thì ngoại lệ.



Có điều đầu và tay chân của người nọ không hề bị đứt, nhưng tứ chi của y lại giống như gãy gập lại theo bốn góc độ trái phải trước sau, lại như đột nhiên “dài” ra, tư thế vô cùng kỳ dị. Còn đang ở giữa không trung, y bỗng vung quyền, phát chưởng, tung cước, đạp chân, đồng loạt đánh vào chiếc kiệu kia.



Kiệu gỗ kêu “rầm” một tiếng, chịu không nổi lực đạo khổng lồ như vậy, lập tức vỡ vụn.



Mảnh gỗ vụn bắn ra, khói bụi bốc lên, kiệu đã sụp xuống.



Trong kiệu không có người, chỉ có một tờ giấy nằm trên nệm lót.



Người nọ hừ lạnh một tiếng, thân hình rung một cái lập tức cầm tờ giấy kia lên, đầu và tay chân đều “co lại” nguyên trạng, lướt đến đứng bên cạnh Lôi Tổn.



Chỉ thấy người nọ là một lão già dung mạo quắc thước, vẻ mặt hung ác, lại nhìn giống như đang cố gắng kìm nén sát khí của mình.



Chợt nghe y giận dữ cười nói:



- “Nhất Ngôn Vi Định” quả nhiên không đến. Hắn và ta đã giao đấu bảy lần, cuối cùng hắn trúng phải “Binh Giải thần công” của ta, cho dù không chết cũng trở thành tàn phế, làm sao dám đến.



Tô Mộng Chẩm cười nhạt nói:



- Có điều năm đó các hạ cũng trúng phải “Vũ Hạc thần chỉ” của “Nhất Ngôn Vi Định”.



Lão già kia cả giận nói:



- Mấy ngón tay hoa kia của hắn làm sao có thể đả thương được ta.



Tô Mộng Chẩm nói:



- Nhưng chỉ lực đã thấm vào lục phủ ngũ tạng của ngươi. Ngươi ẩn nấp trong quan tài chỉ là để tu luyện nội công “Bất Kiến Thiên Nhật”, nhằm áp chế nỗi khổ do chỉ lực cắt xé mà thôi.



Lão giả lông mi trắng rung động, hai mắt toát ra ánh sáng hung ác, lại cố đè nén xuống, nhất thời không nói lời nào. Địch Phi Kinh đột nhiên lên tiếng:



- “Hậu Hội Hữu Kỳ” của Lục Phân Bán đường chúng ta đã tới, “Nhất Ngôn Vi Định” của các ngươi thì sao? Là trốn tránh không dám gặp người, hay là đã chết? Kim Phong Tế Vũ lâu chắc đã không còn trưởng lão rồi?



Thần sắc của Tô Mộng Chẩm không thay đổi, chỉ lạnh nhạt nói:



- Sao ngươi không xem tờ giấy kia.



“Hậu Hội Hữu Kỳ” cũng đang nhìn tờ giấy kia.



Tờ giấy kia chỉ có mấy hàng chữ.



Y vừa đọc xong, sắc mặt liền trắng bệch, môi run run, toàn thân cũng run lên, tờ giấy trong tay lập tức bị nội kình đánh thành tro bụi.



Sau đó y rít lên một tiếng, lập tức quay người rời đi.



Lúc y rời đi còn nhanh hơn so với khi xuất hiện, thậm chí không nói với Lôi Tổn câu nào đã bỏ đi.



Lúc y rời đi, tứ chi và cổ giống một con rối bị đứt dây, một con khủng long bị mất xương, gần như “tàn khuyết” lướt ra ngoài.



- “Hậu Hội Hữu Kỳ”.



Tô Mộng Chẩm nói với Lôi Tổn đang kinh ngạc:



- “Nhất Ngôn Vi Định” đã trúng phải “Binh giải thần công” của hắn, nhưng “Ngẫu Phấn” của Quỷ Lệ Bát Xích môn được bố trí trong kiệu lại có thể dẫn phát nội kình tiềm tàng của “Vũ hạc thần chỉ” mà hắn đang cố gắng áp chế.



- Cho nên.



Tô Mộng Chẩm lật tay rút Hồng Tụ đao ra, ánh đao lóe lên một luồng sát khí sắc bén và diễm lệ:



- Hôm nay vẫn là chuyện của ngươi và ta.



Lời vừa mới dứt, ánh đao đã đâm về phía cổ họng Lôi Tổn.



Ánh đao lả lướt như tia sáng hoàng hôn còn chưa dứt, lại giống như một cơn mưa nhỏ.



Thật ra chỉ là đao, một thanh đao, Hồng Tụ đao.



Đao pháp tuyệt thế, đao phong tuyệt tình.



Lôi Tổn hét lớn, phát ra một chiêu giống như sấm sét rung chuyển.



“Khoái Mạn Cửu Tự quyết” của lão mỗi khi phát chiêu đều hét lớn một tiếng, lúc lão hét lên trời đất đều giống như tan biến.



Đao của Tô Mộng Chẩm lại như ánh chớp.



Ánh đao đâm vào, chém vào, cắt vào, cuốn vào trong sấm sét. Chiêu thức của Lôi Tổn có tốc độ khó lường, lúc nhanh lúc chậm, đột nhiên lại phát ra toàn bộ một chiêu chín thức “Lâm Binh Đẩu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền”.



Ánh đao của Tô Mộng Chẩm lại lan ra như ngàn hạt mưa. Nếu nói kình đạo do Lôi Tổn phát ra là một tấm lưới trời lồng lộng, vạn dòng nước xoáy, vậy thì đao của y chính là một vũ khí sắc bén chuyên cắt lưới, một mái chèo chuyên vượt qua những dòng nước xoáy.



Ngay lúc “Hậu Hội Hữu Kỳ” nhanh chóng rời đi, Tô Mộng Chẩm rút đao tấn công Lôi Tổn, Địch Phi Kinh bỗng ngẩng đầu lên.




- Dưới chân thiên tử, có ai muốn đắc tội với Hình bộ Chu đại nhân chứ?



Tô Mộng Chẩm đi qua, vỗ vỗ bả vai Chu Nguyệt Minh nói:



- Nhưng nếu ngài muốn kết giao bằng hữu, vậy thì có thể kết giao thêm mấy vị.



- Bằng hữu không ngại nhiều.



Chu Nguyệt Minh tươi cười rạng rỡ nói:



- Không biết còn có mấy vị bằng hữu nào?



- Lão nhị Bạch Sầu Phi, lão tam Vương Tiểu Thạch, lão tứ Địch Phi Kinh.



Tô Mộng Chẩm nói một hơi ba cái tên này, sau đó nói với Địch Phi Kinh:



- Từ nay về sau, đệ có thể ngửa mặt ngẩng đầu làm người rồi.



Trong mắt Địch Phi Kinh như ươn ướt:



- Phải. Từ sau khi phản bội Quan đại tỷ quy thuận Lôi lão tổng, ta chưa từng ngẩng đầu lên.



- Trong kinh thành hiện giờ đã không có Lôi lão tổng, chỉ có Địch đại đường chủ. Ngày đó trên Tam Hợp lâu, chỉ vì Lôi Tổn ẩn nấp ở đó nên đệ không tiện đáp ứng điều kiện mà ta đề ra.



Tô Mộng Chẩm nhìn Địch Phi Kinh nói:



- Nhưng lời nói của ta vẫn có hiệu lực. Từ hôm nay trở đi, đệ hãy thay ta quản lý Lục Phân Bán đường.



Địch Phi Kinh khẽ run lên, cắn môi dưới, hồi lâu mới nói ra một chữ:



- Được.



Tô Mộng Chẩm vẫn nhìn y, giống như muốn nhìn vào trong thâm tâm của y:



- Chuyện đầu tiên mà đệ muốn làm là gì?



Địch Phi Kinh ngửa mặt, chậm rãi thở ra một hơi, nói:



- Ta muốn thu hồi mệnh lệnh do Lục Phân Bán đường ban ra, rút lực lượng đã bố trí về, không để Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu liều mạng.



- Rất tốt.



Trong mắt Tô Mộng Chẩm dường như đã có ý cười, lời nói sắc bén như mũi kiếm trước đó cũng biến thành ấm áp như gió thổi hoa nở:



- Lôi Thuần và Ôn Nhu rốt cuộc đã bị các người đưa đến đâu?



- Ta không muốn bọn họ nhìn thấy trận chiến hôm nay.



Địch Phi Kinh nói:



- Cho nên đã phái người đưa bọn họ đến chỗ Lâm Ca Ca, Lâm Kỳ Kỷ, Lâm Kỷ Tâm. Bọn họ lúc nào cũng có thể trở về.



- Nếu không có đệ, thân phận của Tiết Tây Thần sớm đã bị Lôi Tổn phát giác rồi.



Trong mắt Tô Mộng Chẩm lộ ra vẻ ân cần:



- Đệ chưởng quản Lục Phân Bán đường, hãy cẩn thận người của Lôi gia không phục.



- Ta biết.



Địch Phi Kinh nói:



- Lôi Mị, Lôi Động Thiên, Lôi Cổn đều là nhân tài, có thể dùng thì dùng, đến lúc không thể dùng được thì ta cũng có biện pháp để giải quyết.



- Vậy thì ta an tâm.



Tô Mộng Chẩm bỗng nhiên run lên một trận. Sư Vô Quý vội vàng đỡ lấy y, Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi cũng chạy đến. Chỉ nghe Tô Mộng Chẩm thấp giọng nói:



- Vết thương trên chân ra, trừ khi là cắt bỏ một chân, nếu không thì không thể loại trừ chất độc … Mấy ngày nay ta luôn dùng nội lực áp chế, vừa rồi giao thủ vận kình lại khiến cho độc tính lan tràn… Hãy đỡ ta về lâu trước rồi hãy nói.



Nói đến đây, y đã cắn chặt răng, nín hơi không nói.



Lúc Tô Mộng Chẩm nói mấy câu này, Phương Ứng Khán đang nhìn Địch Phi Kinh, hờ hững cười nói:



- Chúc mừng, chúc mừng!



Chu Nguyệt Minh cũng nhìn Địch Phi Kinh, tươi cười nói:



- Bội phục, bội phục!



Khóe mắt Địch Phi Kinh liếc về phía quan tài đã nổ thành tàn vụn, dường như có chút mất mát, ngoài miệng lại đáp:



- Không dám, không dám!