Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 112 : Chẳng lẽ anh không muốn?

Ngày đăng: 06:48 19/04/20


Editor: Trịnh Phương.



An Cửu vừa mới chạy tới lầu dưới kí túc xá của Phó Cảnh Hi liền nhìn thấy bốn cây cỏ vàng phòng 209 bọn họ—— Phó Cảnh Hi, Tô Mộc Dương, Hà Tiếu, Chu Mông không thiếu một ai, đang đứng phía dưới đèn đường thưa thớt, chọc cho nữ sinh kí túc xá đối diện gào khóc thảm thiết.



Phó Cảnh Hi xa xa liền nhìn thấy bóng dáng chạy tới của cô, ánh mắt bỗng nhiên trở nên chuyên chú khiến cho tầm mắt người chung quanh cũng bị dẫn qua.



An Cửu chạy chậm mấy bước tiến lên, khom người điều tiết hơi thở, bởi vì nóng nảy, trong giọng nói mang theo mấy phần oán giận: "Phó Cảnh Hi, anh làm gì vậy? Tại sao lại tắt máy?"



Phó Cảnh Hi chưa kịp trả lời, Chu Mông đã lanh lợi kêu một tiếng: "Tôi không nhìn lầm chứ! Ngó ngó vẻ mặt ngọt ngào lại ưu thương này, đây là Phó Cảnh Hi của chúng ta sao?"



Tô Mộc Dương ở một bên dùng cùi chỏ chọt Phó Cảnh Hi: "Này, đây chính là cô nhóc cậu chờ đợi? Trước kia chưa từng thấy nha, sao có thể có số phòng của chúng ta? Hắc…"



Chu Mông nôn nóng sốt ruột thúc giục: "Cái khác tôi mặc kệ á... Cảnh Hi cậu mau trả lại điện thoại di động cho ta, cũng không biết mất đi tin tức của tôi nhiều ngày như vậy, sẽ có bao nhiêu học tỷ học muội luẩn quẩn trong đầu!"



Hà Tiếu lườm cậu ta một cái, đều lười phải phỉ nhổ cậu ta, chỉ là rất hứng thú nhìn An Cửu: "Nhanh như vậy liền đổi người rồi?"



Nghe được câu này, Phó Cảnh Hi như có chút lúng túng liếc nhìn An Cửu.



Chu Mông khoa trương thở dài nói: "Em gái Cửu thật đáng thương, nếu để cô ta biết cậu trong vòng một tháng ngắn ngủi liền đổi hai bạn gái, lại không thể đau lòng chết! Chỉ là, để cô ta tuyệt vọng rồi cũng tốt, dáng vẻ của cô ta sao xứng với cậu."



"Đoán chừng đã sớm hết hi vọng rồi, thật lâu vẫn không xuất hiện." Hà Tiếu nói.



Chu Mông phản bác: "Cậu biết cái gì, nói không chừng đây là người ta được cao nhân chỉ điểm, vờ tha để bắt thật! Chỉ là, mặc kệ cô ta làm cái gì cũng không thể được! Trừ phi cô ta đi chỉnh hết toàn thân......"



Vào giờ phút này, An Cửu bóp chặt quả đấm tới nỗi vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt: "Chết tiệt, Chu, Mông! Hai người trả cho tôi  999 đóa hoa hồng!!!"



Cho là tôi không biết mấy người lấy hoa hồng của tôi đi tán gái đúng không?



Chu Mông bị sợ đến lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống trên mặt đất, không thể tin nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ngọt ngào trước mắt, còn kinh khủng hơn so với thấy quỷ: "Cô cô...... Cô là em gái Cửu!? Lâu rồi không gặp, thì ra là cô thật sự đi chỉnh dung rồi!"
Nhận được ánh mắt hoài nghi của Phó Cảnh Hi, An Cửu vuốt vuốt ấn đường [điểm giữa hai đầu lông mày] tiếp tục giải thích: "Lại nói, không phải là không đồng ý ly hôn nha, dù sao em sắp ra nước ngoài du học, căn bản không gặp được anh ấy, em cũng không tin chờ em trở lại, anh ấy còn không muốn em nhường chỗ! Đến lúc đó em liền cứ không cho! Em có cách đập chết anh ấy!"



An Cửu nói đến phóng khoáng, Phó Cảnh Hi lại hoàn toàn không động: "An Cửu, em không hiểu......"



Sao em có thể biết, vì sao anh muốn em nhanh chóng cắt đứt quan hệ với anh ta đến vậy.



An Cửu giải thích đến càng thêm miệng đắng lưỡi khô, không hiểu sao chiếc giường lớn trước mắt có chút chói mắt: "Cảnh Hi, anh thật sự không cần......"



Còn chưa dứt lời, Phó Cảnh Hi đã dùng hành động thay thế sự cự tuyệt đối với cô.



Thân thể rơi vào chiếc nệm mềm mại, phía trên là người đàn ông cô mơ ước đã lâu, An Cửu nghiêm trọng cảm thấy đại não thiếu dưỡng khí, thân thể càng ngày càng nóng......



"An Cửu, đừng sợ, rời khỏi anh ta, anh sẽ mang em đi, anh cưới em."



Lời nói mơ hồ của cậu ấy làm người ta hướng tới cảnh trong mơ, gần như khiến người ta say mê không biết đường về.



An Cửu không thể tin trợn to cặp mắt nhìn cậu, quay đầu: "Cảnh Hi, anh đừng nói đùa nữa."



Phó Cảnh Hi cầm lòng bàn tay của cô để tại ngực chính mình, từ  dùng lời hay khuyên bảo biến thành hấp dẫn trực tiếp: "Chẳng lẽ em không muốn?"



Lòng bàn tay ướt mồ hôi gần như bao hất tay cô ở bên trong, sau đó mở lòng bàn tay của cô ra, dò xét vào trong áo sơ mi đang trực tiếp dính vào lồng ngực của mình, giọng khàn khàn nói từng chữ từng câu: "Hay là nói, thật ra thì em thích chú hai hơn?"



"Em làm sao có thể thích lão già kia hơn!" An Cửu bật thốt lên.



Phạm quy phạm quy! Sao Cảnh Hi của cô có thể bụng dạ đen tối như vậy!



Một giây kế tiếp, kèm theo tiếng cửa phòng sụp đổ thật lớn, bóng dáng của Phó Thần Thương xuất hiện trước mắt, khi An Cửu nhìn thấy anh, một cái chân của anh thậm chí còn chưa thu về.