Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 142 : Cục cưng

Ngày đăng: 06:49 19/04/20


Editor: Puck - Diễn đàn



Toàn bộ quá trình kiểm tra An Cửu không nói một câu, thẫn thờ làm theo từng mệnh lệnh của bác sỹ.



Cho đến khi kiểm tra xong, bác sỹ cũng không mở miệng, thoạt nhìn hình như rất khó xử.



An Cửu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Tôi chỉ cần biết rằng có thể làm hay không, chuyện khác không cần nói cho tôi.”



Bác sỹ liếc nhìn cô một cái, “Có thể làm.”



Nghe được câu trả lời này, An Cửu mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe bác sỹ thuận miệng bổ sung thêm một câu, “Đúng rồi, cô mang thai chính là thai đôi.”



Cả người An Cửu cũng ngẩn ra tại chỗ.



--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----



Khói mù tận thế còn xa xa không tiêu tán, không có bết bát nhất, chỉ có bết bát hơn.



Mấy người ngoài cửa vừa mới bị An Cửu đổi phiên một lần, bên này Phó Chính Huân cùng với Phó Hoằng Văn, Tô Nhu, Phó Cảnh Hi, Thôi Khiêm Nhân đi theo phía sau cộng thêm hai người hộ vệ trùng trùng điệp điệp đi tới.



Khó trách cảm giác không gian này đột nhiên không có người, mặc dù sắp tan việccunxg sẽ không thể một bệnh nhân đi qua cũng không có, thì ra có vị Phật này chạy tới, kinh động bệnh viện.



Sắc mặt Thôi Khiêm Nhân rất khó nhìn, trên trán còn bị thương, cùng hai hộ vệ canh giữ ở cửa thang máy cuối hành lang, Kỷ Bạch nhìn Thôi Khiêm Nhân ở xa xa bị chính mình liên lụy, trong lòng căng thẳng một trận, lúc này anh coi như đắc tội từ trên xuống dưới nhà họ Phó.



“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bên ngoài một nhóm phóng viên vây quanh! Truyền đi kỳ quái!” Tô Nhu đỡ ông cụ, thấy mấy người chặn ngoài cửa, vội vàng hỏi.



“Phóng viên?” Phó Hoa Sênh khiếp sợ, “Sao lại đưa phóng viên tới rồi?”



Tô Nhu cười như không cười đáp, “Đều đang đồn An Cửu mang thai con hoang bên ngoài đang bị ép phá thai, cũng không tính là con hoang, dù sao vẫn là máu mủ nhà họ Phó!”



Phó Hoa Sênh chịu không nổi nhất chính là dáng vẻ giọng điệu châm biếm này của cô ta, không nhịn được nói: “Có ý gì? Có lời gì nói rõ!”
“Thằng nhóc thúi kia sợ rằng còn tưởng cha tới khuyên con đấy! Nó giống với cha năm đó, đều tự chuốc lấy! Con gái, bây giờ cha để lời ở đây, cho dù con làm quyết định gì, cha đều ủng hộ con. Cho dù… Cho dù con muốn bỏ đứa bé, đừng nói hai, cho dù là ba! Chỉ cần con vui vẻ, cha bảo đảm không có bất kỳ ai có thể ngăn cản quyết định của con! Con không có nghĩa vụ phải nối dõi tông đường vì nhà họ Phó! Nhưng mà đối với tổn thương tạo thành cho con, cha biết rõ cả đời cha đều không thể đền bù…” Từng câu từng chữ của Phó Chính Huân kiên định như bàn đá, tiếng nói run rẩy còn là tiết lộ ông hạ bao nhiêu quyết tâm mới có thể nói ra này lời nói, tự tay xử cháu nội của mình tử hình.



“Nhưng mà, có một việc con nhất định phải nhớ, đừng cho rằng từ đầu tới đuôi chỉ có lừa gạt, không nên bởi vì như vậy mà mất đi lòng tin với cuộc sống thậm chí là tình người, cách thức của cha không đúng, nhưng mà ý định ban đầu của cha, từ trước tới nay luôn hy vọng con sống tốt. Về phần con và Thần Thần, là nó không có phúc khí…”



An Cửu yên lặng nghe lời này, gắt gao cắn môi run rẩy.



Phó Cảnh Hi đưa một chiếc khăn tay cho cô, liếc nhìn giấy thỏa thuận ly hôn giống như cây cỏ cứu mạng ở trong tay cô, “An Cửu, có thể đưa cho cháu xem giấy thỏa thuận ly hôn một chút không?”



An Cửu gật đầu một cái thuận tay giao cho cậu ta, trong nhà này người duy nhất cô không bài xích cũng chỉ có Phó Cảnh Hi.



Phó Cảnh Hi nhanh chóng xem một lần, sau đó mở miệng nói: “Cháu nhìn giúp thím rồi, không có bất cứ vấn đề gì, chú hai ngược lại ra tay hào phóng, chú ấy gần như ra tay trắng rời đi.”



An Cửu không lên tiếng, cô vốn không nhìn nội dung, bởi vì không chuẩn bị muốn đứa bé, cũng không chuẩn bị muốn gì của anh, cho nên cho dù anh viết như thế nào cũng không liên quan, chỉ cần đoạn tuyệt quan hệ, một kết quả này đã đủ rồi.



Phó Cảnh Hi tiếp tục nói: “Nếu như thím lo lắng đứa bé cũng có thể bị lấy ra đổi lấy lợi thế ích lợi, vậy không cần, thím cũng đã nghe rồi, ông nội sẽ không cho bất kỳ ai có cơ hội như thế, nếu như thím lo lắng tới quyền sở hữu sau khi sinh đứa bé ra, có phần hiệp nghị này, thím có đầy đủ năng lực nuôi dưỡng đứa bé.”



Trên mặt An Cửu thoáng qua một tia giãy giụa và dấu vết hy vọng, tất cả những thứ này đều là vấn đề mà cô hoàn toàn không dám đi suy tính, từng hết lần này đến lần khác trong lòng tự nói với mình không thể dao động, không thèm nghĩ không lập kế hoạch gì cho cuộc sống sau khi có cục cưng.



Phó Cảnh Hi trả thỏa thuận ly hôn lại cho cô, giúp cô vén một lọn tóc rơi ra sau tay, “Tin tưởng sau khi có cục cưng thím sẽ không lười nhác như vậy nữa, sẽ làm tấm gương tốt! Trên đời này, vẫn có rất nhiều người, rất nhiều việc, đáng giá để cho thím vì nó mà trở nên tốt đẹp hơn…”



Phó Cảnh Hi nhìn dáng vẻ cúi đầu ngoan ngoãn khéo léo của cô, trên thực tế trong lòng đừng nhắc tới có bao nhiêu dáng vẻ quật cường dứt khoát, không yên tâm thở dài, “Cuối cùng, bên chỗ chú hai, nếu như thím lo lắng bị quấy nhiễu, chỉ cần ông nội phối hợp, chúng ta có thể để cho chú ấy cho rằng đứa bé đã sớm không tồn tại. Cháu và ông nội, đều hy vọng thím có thể thật vui vẻ.”



Phó Chính Huân và Phó Cảnh Hi, hai lập trường vốn một khuyên giữ một khuyên không giữ, đến cuối cùng, lại ngược tới đây, chỉ đều là trăm sông đổ về một biển.



Phó Cảnh Hi nhìn vào mắt cô, gần như xuyên thấu nội tâm của cô, “Cháu biết rõ chuyện này là đả kích rất lớn với thím, lấy cá tính của thím, khẳng định đã rất hận chú hai, nhưng mà, trả thù một người, phương pháp tốt nhất không phải đi tổn thương chính mình, mà là, nên cố gắng sống tốt hơn người đó. Nếu như không có đứa bé, thím nên mở lòng một chút, vậy cũng đừng nên…”



“Cảnh Hi…” Cảm xúc cuối cùng đã tới điểm giới hạn, An Cửu che mặt, giọng nói yếu đuối đứt quãng, “Làm sao có thể cam lòng… Muốn… Muốn chúng… Nhưng mà, tôi không có cách nào…”



Phó Cảnh Hi thở dài đi tới nắm hai vai cô, “Cháu biết rõ, cháu biết rõ…”