Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 143 : Khó giải thích

Ngày đăng: 06:49 19/04/20


Editor: Puck - Diễn đàn



Nửa đêm.



Đã không biết là lần thứ mấy tỉnh lại trong trống rỗng và máu tanh chưa từng có giới hạn cuối…



Cô gái trong mộng máu me khắp người nằm trên bàn mổ, anh đứng cách một bước, nhưng không cách nào đi tới nửa bước, càng đi tới càng lùi về phía sau…



Trơ mắt nhìn đôi tay trắng bệch của cô tự mình nâng một đống máu thịt mơ hồ hiện lên trước mắt anh…



Cô nói, Phó Thần Thương, đời này của tôi, không muốn có bất kỳ liên hệ nào với anh…



Vì vậy, mặt đất dưới chân biến mất, anh bắt đầu rơi xuống tại chỗ…



Máu tanh trong mộng không bao giờ phai màu, ngay cả thời gian cũng chùi rửa không bao giờ hết…



Giấc mộng giống như hình với bóng với hít thở không thông trong nước, anh chống tay ngồi bật dậy, bàn tay anh luồn vào trong tóc ướt mồ hôi, thở dốc nặng nề, lục lọi đầu giường, trong hỗn loạn truyền đến tiếng lọ thuốc lăn dưới nền, tiện tay sờ một lọ, lập tức đổ ra mấy viên nuốt khô xuống, dựa vào đầu giường…



Cả đêm không thể ngủ nữa.



--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----



“Sáng sớm trời còn chưa sáng! Cho dù mẹ muốn nhìn anh ấy cũng không cần sớm như vậy! Mẹ nhìn sao Bắc Đẩu trên trời đêm coi! Anh hai khẳng định còn đang ngủ! Mẹ, mẹ thật là, đang êm đẹp làm gì mà trời chưa sáng lại đột nhiên chạy tới!”



“Mẹ không yên lòng, không ngủ được!”



“Anh hai không có chuyện gì! Kiểu thể chất biến thái kia…”



“Con mới biến thái! Ai cho con nói anh trai mình như vậy?”



“Con biến thái chỗ nào? Có người nói con trai mình như mẹ sao?”



Hai người nhao nhao ầm ĩ đứng trước cửa biệt thự mở cửa.


Kiều Tang: “…”



Kiều Tang bị đả kích rồi, chạy tới chỗ cục cưng tìm an ủi, úp sấp vào nôi trước mặt cùng cục cưng mắt to trừng mắt nhỏ, le lưỡi làm mặt quỷ đùa con bé một chút, lại dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc lên gương mặt có cảm giác mềm nhũn siêu cute, dĩ nhiên sau đó chọc cho cô bé người ta khóc.



“Cậu quá nhàm chán đi chơi trò phân liệt, làm gì mà cứ chọc giận con bé hoài?”



“Cũng không phải tớ chọc giận con bé đâu! Tớ chỉ đụng một cái, cảm giác tay quá tốt chứ sao… Con bé khẳng định chính là đói bụng!”



An Cửu bế con bé từ trong nôi lên cho bú sữa, nhóc ngậm một nụ hoa liền ngừng khóc, ăn được hết sức tập trung.



Kiều Tang lập tức lộ ra vẻ mặt “Cậu xem đi quả nhiên là như vậy”.



Một giây tiếp theo, Kiều Tang đột nhiên nghiêm túc, “Đúng rồi An Cửu, tớ có một chuyện muốn nói với cậu.”



“Chuyện gì?” Không phải là lần đầu tiên An Cửu nhìn thấy cô ấy đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhưng mà lần này xem ra không giống lắm.



“Mấy tháng nữa, tớ sẽ về nước rồi.” Giọng của Kiều Tang rất trầm trọng.



An Cửu ngây ngốc, “Đúng vậy, cậu sắp tốt nghiệp.”



Trong khoảng thời gian này Kiều Tang và Monica giúp cô không ít việc, cuộc sống của cô dần đi lên quỹ đạo. Một năm này rất vất vả, cũng là thời gian không buồn không lo nhất trong cuộc đời này của cô, bên cạnh có người thân nhất thích nhất, phía trước không có sương mù, cuộc sống của cô vô cùng đơn thuần, cô cần phải làm, chỉ có cố gắng lên trước, cuộc sống nghiêm túc.



“Ừ, tớ chuẩn bị về nước phát triển.”



“Cũng tốt, dù sao người nhà cậu đều ở trong nước.”



“Còn có một việc, tớ chuẩn bị ký hợp đồng với Tụ Tinh, An Cửu, cậu có để ý không?” Kiều Tang hơi lo lắng hỏi.



“Anh họ cậu cũng ở Tụ Tinh, vừa đúng có thể chăm sóc lẫn nhau, vô cùng tốt.”



Thấy nét mặt An Cửu hoàn toàn trong lòng không có khúc mắc, Kiều Tang mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lộ ra ý cười dã tâm đặc biệt gian trá.



Phó Thần Thương! Anh đồ cặn bã! Tiểu gia đây không giải quyết được anh không hung ác lợi hại bỏ rơi anh cũng không phải họ Kiều!