Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 147 : Nghe được cả tiếng thở

Ngày đăng: 06:49 19/04/20


Cho dù phong cách đã thay đổi rất nhiều, nhưng trên người cô vẫn tỏa ra mùi hương quen thuộc, vẻ mặt trẻ con khi ngủ vẫn không thay đổi, làm anh vừa tiếp cận đã không thể khống chế cảm giác gần gũi của mình đối với cô…



Anh đã từng vô số lần nghĩ đến cảnh gặp lại cô, cô sẽ trông giống như thế nào, trưởng thành hay đáng yêu? Anh nghĩ, thời gian có thể thay đổi mọi thứ, con người không thể bơi trên cùng một con sông, sau năm năm cô có lẽ sẽ không là người làm anh lòng anh đau đớn và vẫn không thể bỏ xuống được, thậm chí anh còn cho rằng, nếu có gặp lại anh, những cố chấp bấy lâu nay sẽ tiêu tan, nhưng mà, khi nghe đến giọng nói của cô, nhìn thấy hình ảnh của cô, cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra từ cơ thể cô ….



Sự xuất hiện của cô không làm tiêu tan được cố chấp của anh, làm khiến anh phải đến gần thưởng thức cô.



Mặc kệ cô đã thành người như thế nào, anh cũng chỉ muốn cô, chỉ có cô mà thôi…



Xa cách năm năm, bỏ lại sau lưng ngàn trùng xa cách để nghe được tiếng thở của cô … Làm cho anh suýt chút nữa muốn chạm vào má cô, ngón tay vừa đưa ra phải dùng ý chí mạnh mẽ cận thận mới thu về được, chỉ dám nhẹ nhàng cầm lấy một lọn tóc của cô quấn quanh ngón tay, sau đó lại khẽ khàng chạm vào chiếc khăn quàng cổ đang chảy trên cổ cô, ngắm nhìn chiếc charm đáng yêu được cài làm trang sức cho túi xách, vật liệu bằng vải có hình hai bé con, một trai một gái, mộc mạc đáng yêu … Đây là…



Giống như một đứa bé đối mặt với một thứ hoàn toàn mới…



Bên cửa chính bảo vệ nhìn anh đến trợn tròn mắt, ông chủ làm sao thế, ông ấy trúng tà sao…



Phó Thần Thương định cởi áo khoác ngoài, nhưng sau đó thay đổi ý định, đứng dậy rời đi, một phút sau quay lại, cầm trong tay một tấm vải màu hồng nhạt, nhẹ nhàng đắp lên người cô, sau đó lại duy trì tư thế như cũ nhìn cô, mãi cho đến khi hai chân ngồi xổm quá lâu đã run lên … chà…



Lúc An Cửu tỉnh lại mới phát hiện đã hơn mười giờ, nghi ngời đảo mắt nhìn tấm vải đắp trên người, ngó quanh một vòng, phát hiện trong đại sảnh chỉ có một anh bảo vệ, vì thế đi đến hỏi anh ta.



“Xin chào, xin hỏi tấm đắp này của ai?”



“Tấm đắp dự phòng dành cho khách. Lúc nãy cô đã yêu cầu.” Bảo vệ trả lời.



An Cửu chớp chợp mắt, lại chớp chợp một lần nữa, “À… Cám ơn.”



Nói xong liền đưa tấm đắp màu hồng nhạt trả lại cho bảo vệ, không nghi ngờ gì cả. Lúc cô nửa tỉnh nửa mơ thường làm những việc mà bình thường không thể nhớ được.



Bảo vệ cầm tấm đắp, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, quả nhiên là đã nói dối xong, quả nhiên ông chủ thật là thần thánh, hoặc cô gái kia quả thật rất ngốc, rõ ràng xem mặt thông minh như thế lại …



Nếu anh ấy không muốn gặp, chờ đợi thêm cũng vậy thôi, An Cửu để ngày mai hẵn tính toán tiếp.


Tối hôm qua cô lừa mãi con gái mới cười được, Đoàn Đoàn ngược lại rất ngoan, rất hiểu chuyện làm cô càng thêm áy náy.



“An Cửu, em nói chị đừng có lo lắng nha.”



An Cửu lập tức căng thẳng thần kinh, “Làm sao vậy?”



“Phạn Phạn phát sốt, lại không chịu uống thuốc, cứ ầm ĩ đòi chị…” Tiểu Hạ khó xử nói.



“Không muốn uống thuốc, không cần ăn bánh ngọt, không cần ăn ô mai, con chỉ muốn mẹ…”



“Em đừng khóc, anh ôm em có được không?”



Nghe tiểu Hạ nói xen lẫn với giọng nói của hai con, An Cửu siết chặt nắm tay, cố nén mở miệng: “Chị biết rồi, tiểu Hạ vất vả cho em rồi.”



An Cửu an ủi đơn giản hai câu, không dám nghe hai con nói nhiều, cô sợ nghe nhiều thêm sẽ làm cho bản thân cô cũng kích động theo.



Cô ngắt điện thoại, đi mỗi lúc một nhanh, nặng nề bước vào thang máy, thẳng đến tầng 15.



Dọc đường đi có vài thư ký văn phòng ra ngăn cô lại, nhưng cô chỉ quan tâm đến cửa phòng chủ tịch mà bất chấp tất cả, mọi người đều đứng yên tại chỗ trân mắt nhìn cô



Cửa phòng chủ tịch thật sự rất tốt, tất nhiên là không nhúc nhích tí nào, nhưng mà âm thanh gõ cửa ầm ầm kia vẫn làm cho mọi người kinh động, trong khoản g thời gian ngắn nhân viên náo loạn, mọi người nhao nhao chạy ra xem đã xảy ra chuyện gì, có người đến kéo cô lại, lập tức gọi bảo vệ, thậm chí còn có Kiều Tang đang lo lắng chạy đến…



Kiều Tang chạy đến nơi liền thấy Tống An Cửu đang dâng trào lửa giận, sợ đến mức hồn xiêu phách lạc



Đúng lúc này …



Cửa chính phòng Tổng giám đốc mở.



Cửa chính phòng Tổng giám đốc lại đóng.