Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 180 : Kích thích cơ thể

Ngày đăng: 06:49 19/04/20


Editor: Đường Thất Công Tử



"Thế nào?" Phó Hoa Sênh hỏi.



Phùng Uyển cắn cắn môi, mặt ảo não, "Mẹ..."



Phó Hoa Sênh hiểu rõ mà vỗ vỗ bả vai của bà, "Nhận ra đang hối hận sao! Ngày hôm qua con cũng kéo mẹ như vậy, chết sống khuyên không được, không nên nói những điều tổn thương chị dâu đấy!"



"Làm sao mẹ biết đơn giản năm đó cô hủy đứa nhỏ đi! Ba con thật sự là một lão khốn nạn! Lại có thể dấu chúng ta 5 năm!" Phùng Uyển càng nói càng tức.



"Dạ dạ dạ, ông ấy chính là một lão khốn nạn! Tất cả đều là lỗi của ông ấy, ngày hôm qua trong lòng mẹ bị loạn, chị hai sẽ không để ở trong lòng! Hằng nga."



"Không biết lớn nhỏ, có con cái nói ba như vậy sao!" Phùng Uyển giận anh một câu, còn chưa dám vào đi, nội tâm đang đấu tranh mạnh mẽ, vội vã muốn gặp được hai đứa bé, lại không biết ngày hôm qua sau khi nói ra những lời đó nên đối mặt với An Cửu như thế nào.



Đang lúc hai người khó xử ở cửa tiến thoái lưỡng nan(ở vào tình thế bế tắc, khó xử, tiến cũng khó mà lui cũng khó), cửa phòng bệnh bị người bên trong kéo ra két một tiếng.



Phùng Uyển và Phó Hoa Sênh cúi đầu thì thấy hai đứa nhỏ đáng yêu tay cầm tay như gốm sứ tinh sảo đứng ở cửa, đang ngước đầu nhỏ nhìn bọn họ.



Tối hôm qua Đoàn Đoàn đã từng gặp Phó Hoa Sênh, cho nên biết, mặc dù chú ba này và mình thần khí(*) không hoà thuận, hoàn toàn không phải loại hình cậu thích, thậm chí “ba ba” nằm không nhúc nhích rất khó khăn ở trên giường bệnh cũng còn không thuận mắt, nhưng Đoàn Đoàn từ giữa sự lễ phép vẫn quy củ mà gọi anh ta một tiếng "Chú ba", rồi sau đó quay về phía Phạn Phạn bên cạnh, "Em gọi đây là chú ba.”



(*)Thần khí: nguyên gốc là khí tràng (气场) là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.



"A, Chú ba." Phạn Phạn chớp mắt to trong veo như nước gọi một tiếng.



Phó Hoa Sênh nghe được trong lòng đắc ý(tự thấy hết sức thoả mãn và thích thú vì đã được như ý), hận không được tới ôm chầm hôn vài miếng, "Rất ngoan rất ngoan! Vậy các bé bi đang đi đâu?"




"Bên Kiều Tang thế nào rồi?"



Phó Hoa Sênh vừa đâm sữa tươi hút xuống một hớp, nghe một câu như thế có chút nuốt không trôi, cười khan, "Còn có thể thế nào, ngày hôm qua cố ý đắc tội mẹ em đến cùng, em nói cô ấy một câu, cô ấy có thể nói em 10 câu..."



Vẻ mặt Phó Hoa Sênh giả vờ không muốn nhiều lời, có chút cứng rắn mà nói sang chuyện khác: "Chị dâu, dù sao chị vẫn dịu dàng như thế có thể không làm được, anh hai không chịu chút kích thích sao có thể tỉnh, có muốn em chỉ một chiêu cho chị hay không?"



An Cửu vừa mới lau xong mặt cho Phó Thần Thương, đang cởi từng cúc áo của anh, nghe vậy ngẩng đầu, không chút do dự nói: "Không cần."



Không cần đoán cũng biết anh ta tuyệt đối không nói ra lời nói gì tốt.



"Chị dâu, chị thử tin xấu xem sao!"



Quả nhiên, Phó Hoa Sênh không thèm để ý An Cửu từ chối chút nào, giọng của anh cái bắt đầu ở bên tai Phó Thần Thương gọi quỷ: "Anh hai, bà xã của anh và người đàn ông khác chạy trốn rồi! Anh hai, bà xã của anh mang theo con anh với một người đàn ông cao lớn bỏ trốn rồi!"



Nói xong tay còn cố ý lấy máy ghi lại, đặt ở đầu giường Phó Thần Thương theo tuần hoàn lần lượt phát ra.



An Cửu nghe ở một bên trán nổi gân xanh, "Phó Hoa Sênh, đủ rồi em!"



"Không có đủ hay không! Phải nhiều mấy lần mới được! Để anh ấy nghe hai mươi bốn giờ không nên gián đoạn! Nhất định có ích!"



Nói xong lại sờ sờ cằm, ánh mắt trên cơ thể Phó Thần Thương đi chuyển một vòng, "Đây chỉ là kích thích tinh thần gai, còn thiếu kích thích cơ thể! Hai bút cùng vẽ, nếu không phải anh ấy không tỉnh, anh tiếp anh ấy ngủ cùng!"



Cuối cùng Phó Hoa Sênh bị một cú điện thoại gọi đi, cuối cùng An Cửu mới được yên tĩnh, chẳng qua, khi lau xong nửa người trên, lúc chuẩn bị kéo quần của anh xuống lau phía dưới bỗng nhiên liên tưởng đến "Kích thích cơ thể" của Phó Hoa Sênh, không khỏi mặt đỏ tới mang tai, thẹn quá thành giận mà ném khăn lông nặng nề trong tay, vừa đúng đập vào nơi nhạy cảm mà yếu ớt nào đó của Phó Thần Thương....