Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 181 : Đoàn Đoàn sinh bệnh

Ngày đăng: 06:49 19/04/20


Edit : Sóc Là Ta - diễn đàn Lê Quý Đôn



     Sau khi phản ứng lại kịp, An Cửu nhìn lại Phó Thần Thương thì có chút lo lắng nói: "Sẽ không sao chứ? Có đau không?”



     An Cửu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, những năm qua bản thân đã từng là món đồ chơi bị chơi đùa đến thảm thương nên nhất thời cảm giác mình lo xa rồi.



     ---



     Ba ngày sau, Phó Thần Thương cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.



     Tuy nhà họ Phó đã cố gắng ngăn chặn tin tức bên ngoài nhưng vì Phó Thần Thương đang bị thương nặng đến nguy kịch nên tin tức vẫn càng lúc càng mạnh mẽ. Nghe đồn Phó Thần Thương rất có thể biến thành người sống đời sống thực vật, nếu có tỉnh lại thì toàn thân cũng bại liệt. Kết quả là chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, giá cổ phiếu của tập đoàn nhà họ Phó và Thịnh Thế đã hoàn toàn hạ xuống và đến rạng sáng ngày hôm nay đã hoàn toàn thất bại. 



     Mấy ngày nay Phó Hoa Sênh bận bịu đến nỗi chân không chạm đất, Phó Cảnh Hi cũng từ nước ngoài trở về, thậm chí Phó Chính Huân phải tự mình đến công ty giải quyết vấn đề. Thế nhưng tất cả những thứ này đều không thể cứu vãn nổi cục diện đang hỗn loạn.   



     Năm năm qua, Phó Thần Thương cũng sớm đã trở thành trụ cột của toàn bộ tập đoàn. Bây giờ, một khi anh ngã xuống, không chỉ có nhà họ Phó mà ngay cả toàn bộ giới kinh doanh trong thành phố A này đều sẽ phải chịu mức ảnh hưởng vô cùng lớn.



Dỉe$%&nDan* LêQuys<3Don SocLaTa



     Bên ngoài bệnh viện đều có phóng viên canh giữ 24/24h, mỗi ngày đều có hơn một trăm tám mươi người yêu cầu thăm bệnh nhưng tất cả đều bị Phó Chính Huân ngăn cản. Anh không cho phép bất cứ người nào quấy rối đến sự nghỉ ngơi của Phó Thần Thương.



     Mà hai ngày nay, Phùng Uyển cùng hai bảo bối của mình phải bận rộn chạy đi chạy lại bên ngoài bệnh viện cùng chùa miếu, một mặt vội vàng mời bác sĩ chuyên khoa não, mặt khác lại đi khắp nơi cầu thần bái phật. Mà lúc này, bóng dáng vui vẻ hạnh phúc của hai tiểu bảo bối lúc trước cũng đã mất mà thay vào đó là dáng vẻ mù mịt, u mê cùng buồn bã. Nhìn lại cảnh ấy, bà chợt chạnh lòng thương xót. 



     Bà cũng đã từng nghĩ đến khả năng xấu nhất rồi, nhỡ đâu Phó Thần Thương    thật sự không tỉnh lại thì những người bên kia tuyệt đối sẽ không từ bỏ cơ hội ngàn năm một thuở này. Hiện tại bọn họ còn bị vướng bởi ông cụ đã có lệnh không cho phép bọn họ tự ý về nước nhưng sau này cũng không dám chắc. Đến thời điểm An Cửu và hai bảo bối của cô trở lại, mà bọn họ cũng chỉ là cô nhi và quả phụ, bà quả thực không dám tưởng tượng sẽ phát sinh ra chuyện gì nữa.



     Mấy ngày nay, An Cửu hầu như không chợp mắt, mọi chuyện đều đích thân cô làm. Dù cực nhọc ngày đêm, cũng không thể yên ổn nghỉ ngơi mà cứ vậy chăm sóc Phó Thần Thương, đôi mắt đều đỏ rực khiến Phùng Uyển đứng ở một bên nhìn, tâm tình cũng cực kỳ phức tạp.


     An Cửu nhìn cô bé một hồi xác định không có chuyện gì thì mới yên tâm "Mẹ dẫn anh trai con đi bác sĩ, một mình con ở đây được không? Có việc gì thì cứ gọi chị y tá biết không?"



     "Dạ, mẹ đi đi! Phạn Phạn sẽ giúp mẹ chăm sóc ba."



     "Ngoan ~ "



     ---



     An Cửu dẫn Đoàn Đoàn đi rất lâu cũng chưa thấy trở về, Phạn Phạn chuyển sang ngồi trên băng ghế nhỏ ngoan ngoãn làm hết phận sự của mình, túc trực bên cạnh giường của Phó Thần Thương, nheo mắt nhìn chằm chằm anh. Thỉnh thoảng cô bé lại duỗi ngón tay béo múp míp đâm vài cái vào người anh hoặc là chơi đùa với đôi lông mi dày rậm của anh, một lúc sau lại gãi gãi khiến anh ngứa ngáy, lại véo mũi của anh... bận bịu đến nỗi trên người đổ khá nhiều mồ hôi. 



     Cảm giác thân thể tiêu hao sức lực quá lớn, cô bé lấy tất cả đồ ăn vặt mình mang theo để hết trên giường, vừa bổ sung thể lực, vừa tiếp tục nảy sinh ra đủ loại phương pháp khiến ba mình thức giấc. 



     Cách đóng gói của món thức ăn vặt đặc biệt khó xé, Phạn Phạn phải mạnh mẽ dùng hết sức lực mới xé được một mảng nhưng không may một viên kẹo đường lại ranh mãnh lăn ra trên giường. Tay cô bé vốn ngắn không đủ dài để với tới, thế là cô liền dẫm lên ghế bò lên, lại trợt chân không ổn định, đặt mông trực tiếp ngồi lên bụng Phó Thần Thương nghe tiếng “phịch”.



     Lúc này Phạn Phạn bị dọa sợ, tay chân luống cuống bò xuống vì cô bé biết mình cũng rất nặng, chỉ lo ba khó chịu. Lần nữa khi cô bé bắt đầu nhấc chân chuẩn bị bước xuống lại nghe tiếng gọi của người đàn ông đang nằm trên giường, đôi lông mày nhíu chặt, ngón tay giật giật...



     "Nước..."



     Phạn Phạn há to miệng, sững sờ ba giây đồng hồ, sau đó trở mình một cái leo xuống đi lấy nước cho Phó Thần Thương. Cuối cùng, cô bé lại mất công sức bò lại trên giường cho Phó Thần Thương uống nước.



     Vì thể lực quá cách xa nên dĩ nhiên cô bé không thể nâng Phó Thần Thương dậy. Cuối cùng, cô bé chỉ đành đưa nước đến bên môi Phó Thần Thương, nghiêng một cái trực tiếp đổ toàn bộ nước vào trong cổ họng anh. 



     Phạn Phạn  ý thức được chính mình đang gây họa, khóe miệng không tự chủ nhếch lên sau đó mếu khóc trông rất thảm thương.



     Phó Thần Thương chậm rãi mở mắt ra, chờ mắt mình thích ứng với tia sáng bên ngoài, theo bản năng anh cực kỳ cảnh giác nhìn chung quanh một vòng hoàn cảnh chung quanh. Sau đó ánh mắt sắc bén đột nhiên gặp phải trở ngại, dường như ánh mắt anh bị ánh mặt trời xuyên thấu, mọi thứ trở thành hồ nước ...