Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 185 : Thăm bệnh

Ngày đăng: 06:49 19/04/20


Edit : Sóc Là Ta - diễn đàn Lê Quý Đôn



     Phó Hoằng Văn nhàn nhã tựa người trên ghế salông, một mặt đắc ý nói: "Sao vậy? Bị người khác nói đúng nên thẹn quá thành giận?"



     Tiếng ồn ào trong phòng khách đã làm kinh động đến những người hầu bên ngoài, mọi người đều hai mặt nhìn nhau không ai dám nói chuyện, quản gia lo lắng sợ xảy ra chuyện gì nên vội vàng chạy vào, trong lòng run sợ nhìn hai người đang giương cung bạt kiếm "Phu nhân..."



     Bởi vì Phó Thần Thương xảy ra chuyện nên mấy ngày nay bầu không khí trong nhà đặc biệt nặng nề. Lần trước có người làm vườn lắm miệng nói một câu "Thiếu gia sợ là không tỉnh lại", trêu đến người luôn luôn có tính khí tốt như Phùng Uyển, bà nổi trận lôi đình cho sa thải tại chỗ. Từ lúc đó, cũng không ai dám lắm miệng, đều cẩn thận vùi đầu làm việc, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Hiện tại đại thiếu gia cùng phu nhân sắp trở về, cuộc sống của bọn họ có lẽ càng khó khăn hơn.



     Hiếm khi thấy từ trên xuống dưới người nhà họ Phó lại cực kỳ chờ mong một kẻ lãnh khốc lại đáng sợ như đại thiếu gia mau chóng tỉnh lại như vậy. Tuy rằng chỉ cần anh vừa xuất hiện thì sẽ làm tất cả mọi người cảm thấy căng thẳng nhưng dù sao so với tình huống bây giờ cũng cảm thấy không đáng sợ như vậy. 



     "Không có chuyện gì, sai người đến dọn dẹp một chút." Giọng nói của Phùng Uyển đã khôi phục bình thường nhưng vừa nãy khi ném chén trà, tay bà còn khẻ run rẩy chưa thể phục hồi lại được. 



     Quản gia vừa muốn xoay người liền bị Phó Hoằng Văn gọi lại "Quản gia, chuẩn bị xe, chờ một lúc nữa tôi sẽ cùng phu nhân đây đi đến bệnh viện thăm thiếu gia."



     Quản gia vừa nghe xong, thân thể lập tức căng thẳng. Ông nhìn Phùng Uyển, lại nhìn Phó Hoằng Văn không biết nên ứng đối ra sao.



     Ngay khi không khí đọng lại, mùi thuốc súng đang phân tán, điện thoại di động của Phùng Uyển reo lên.



     Phùng Uyển nhìn chằm chằm vào Phó Hoằng Văn đang ngồi đối diện trên ghế salông không một chút sợ hãi, khuôn mặt âm trầm tiện tay ấn xuống nút nhận cuộc gọi "Alo?"



     Sau nửa giây, bởi vì bà cũng nhận ra là do ai điện đến nên giọng nói cũng có chút nhu hòa: "Là An Cửu sao? Có chuyện gì thế con?"



Sóc Là Ta - Di#en Đà*n Lê Qu%ý ĐÔn 



     Tô Nhu cùng Phó Hoằng Văn nhìn nhau, gương mặt không chút biến sắc nghe Phùng Uyển nói chuyện.



     Trên mặt Phùng Uyển đột nhiên kích động vạn phần "Con nói cái gì? Thần Thần tỉnh rồi?"
     Phùng Uyển thương yêu nhìn sắc mặt tái nhợt tiều tụy của cô nói: "Nhanh chóng về nghỉ ngơi thật tốt. Mẹ trông bộ dáng này của con giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Làm sao sắc mặt lại dọa người đến thế?"



     "Không có chuyện gì, ngủ một giấc là ổn thôi."



     "Hai đứa trẻ đâu? Hay là mẹ giúp con chăm sóc chúng mấy ngày? Dáng vẻ của con như vậy khiến mẹ không an lòng..." Phùng Uyển lo lắng nói. 



     An Cửu cũng muốn nói chuyện nhưng ống quần bị người khác kéo, Đoàn Đoàn lim dim đôi mắt buồn ngủ ngẩng đầu nhìn cô "Mẹ, con muốn về nhà … "



     "Được được được, lập tức về ngay đây. Bảo bối vào trước chờ mẹ." An Cửu dịu dàng an ủi cậu, sau đó cũng nói chuyện một cách uyển chuyển với Phùng Uyển: "Vẫn không nên gây phiền phức cho mẹ thì hơn."



     "Việc đó... Nếu như có gì cần giúp đỡ thì nhất định phải gọi điện thoại cho mẹ." Phùng Uyển lưu luyến không rời muốn bước vào trong nhìn hai đứa bé lần nữa. 



     Phó Thần Thương đang bị người vây quanh, đừng nói là tiểu bảo bối mà anh cũng không thể gặp An Cửu. Anh chỉ thấy được gò má cô qua khe hở, tựa hồ cô đang nói lời tạm biệt với Phùng Uyển, gấp đến độ tâm tư nóng nảy, sắc mặt cũng lập tức chìm xuống...



     Sau khi nói xong, An Cửu liền ôm hai đứa bé đi ra ngoài, Phùng Uyển đang chuẩn bị gọi Phó Hoa Sanh đưa bọn họ đi nhưng vừa đúng lúc này có một người mà bà không muốn gặp nhất cũng đâm đầu đi tới.



     "Cậu Cảnh Hi …" Hai đứa bé hiển nhiên rất quen thuộc với anh ta, nhìn thấy anh, bọn chúng rất vui vẻ.



     Phạn Phạn như hổ mãnh trực tiếp vồ tới muốn ôm một cái "Cậu Cảnh Hi, ôm … "



     "Ngoan….A…." Phó Cảnh Hi ngồi chồm hỗm xuống tùy ý để cô bé ôm cổ mình, sau đó anh ôm cô bé đứng lên nhìn về phía An Cửu "Phải đi rồi sao? Tôi đưa cô về."



     An Cửu  "A" một tiếng, có chút do dự "Không phải đến thăm Phó Thần Thương sao? Tôi tự mình về cũng được..."



     "Nhiều người như vậy đến thăm anh ấy, thiếu một mình tôi chắc cũng không sao."