Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 184 : Đấu tranh trong gia đình

Ngày đăng: 06:49 19/04/20


  Edit : Sóc Là Ta - diễn đàn Lê Quý Đôn



     "Rốt cục cũng tỉnh lại..."



     Cậu bé lại lộ ra một vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm. Nói xong đầu nhỏ chui trong lồng ngực của An Cửu, càng dính chặt hơn chút nữa.



     An Cửu tự trách liếc nhìn con trai, hôn một cái lên trán cậu.



     Vốn là là dự định cẩn thận sắp xếp cho bọn họ gặp mặt, lại không nghĩ tới cuối cùng phát sinh những chuyện bất ngờ như vậy. Tình huống kia, cô cũng không thể không dẫn chúng theo, cuối cùng làm hại hai đứa bé cũng phải lo lắng sợ hãi như cô.



     Chung quanh những người bạn nhỏ đều đang khóc nháo, Đoàn Đoàn lại ngoan hơn, lúc y tá rút một đầu kim, cậu chỉ nhíu mày vài cái.



     An Cửu dùng miếng bông đè xuống một lát, đang chuẩn bị ôm cậu thì cậu lắc đầu từ chối "Mẹ à, để tự con làm."



     Từ khi biết Phó Thần Thương tỉnh lại rồi, toàn thân cậu dường như đều căng thẳng. Rõ ràng đang nằm ở trạng thái căng thẳng mà phải cố gắng biểu hiện tuyệt đối không thể để cho mẹ mất mặt.



     



     Trong phòng bệnh, vào lúc này Phó Thần Thương đã làm xong kiểm tra, đang ngồi dựa vào ở đầu giường cầm trong tay một quả táo đỏ đã được gọt sạch sẽ. 



     Phạn Phạn ngạc nhiên cầm vỏ quả táo chơi đùa, lại kéo chúng ra thành đoạn thật dài "Oa!"



     Chỉ có việc chơi đùa với vỏ quả táo mà thôi nhưng nhìn vẻ mặt than thở của con gái mình lại làm cho anh thoả mãn tự hào hơn là đàm luận với hợp đồng lớn trị giá hơn mấy trăm triệu.



     Phó Thần Thương cắt quả táo ra làm sáu, lại tỉa mỗi miếng thành hình chú thỏ nhỏ đặt vào chén thuỷ tinh kia. 
     Phó Thần Thương vừa xảy ra chuyện, giờ phút này anh nên thừa cơ hội đổi mới cục diện. Tất cả mọi chuyện vẫn còn đang rối rắm, mà nhà họ Phó chính là đang cần một người có đầy đủ năng lực để chủ trì đại cục. Dù sau này Phó Thần Thương có hồi tỉnh lại thì cũng sợ rằng sẽ bị tàn tật suốt đời, ông cụ Phó dù yêu thương anh ta cũng phải suy nghĩ lại vì nhà họ Phó.



     Vốn là anh muốn chờ ông cụ chủ động mời mình trở lại nhưng chờ đợi mãi chẳng thấy tăm hơi, cuối cùng anh phải tự mình trở về, cũng có kết luận trong lòng rằng ông cụ sẽ không bao giờ chịu hạ mình như vậy.



     Còn hai đứa bé kia...



     Phó Hoằng Văn nhìn vẻ mặt Phùng Uyển bình tĩnh cố ý lắc đầu nói: "Phùng Uyển, bà sẽ cho rằng Phó Thần Thương sẽ sống lại sau cái chết nên vì lẽ đó bà lại  có niềm tin? Tôi cũng nhắc nhở bà một câu, vợ chồng bọn họ cũng đã sớm ly hôn, huống chi An Cửu lại hận bà thấu xương, cuối cùng ai có lòng cũng còn chưa chắc chắn đấy."



     Phó Hoằng Văn cũng đã sớm hỏi thăm được tin tức rằng con trai cũng có quen biết với người nhà họ Phó, có điều anh ta cũng không có chút nào lo lắng.



     Trước tiên chưa nói đến việc mấy đứa nhỏ căn bản không làm được gì. Năm đó đoạn ghi âm kia là do anh cố ý gài An Cửu vì anh biết Cảnh Hi cũng từ chối 20% cổ phần của mình chủ động lui về không tham dự âm mưu nào của ông. Thêm vào đó, trong những năm này, ba lại chăm sóc mẹ con bọn họ rất tốt. Vì lẽ đó, thời điểm An Cửu dẫn con bọn họ trở lại thì lại vô tình trở thành lá bài tẩy của người nào đó. Đây là sự thật, không phải  là nói cho qua chuyện. 



     Nghe đến đó, Phùng Uyển tức giận đến mức run rẩy, bà biết Phó Hoằng Văn vẫn luôn có thành kiến đối với mình nhưng bình thường anh ta vẫn luôn kiêng dè không dám bất kính.



     Nhưng hiện tại, Thần Thần vẫn còn chưa chết mà cậu ta lại dám nói như vậy. Mà việc khiến bà tức giận hơn nữa chính là chuyện của hai đứa trẻ kia. Năm đó khi còn ở bệnh viện, ông cụ và Phó Cảnh Hi cũng đồng thời đi vào, Phó Cảnh Hi khẳng định rằng mình cũng biết sự tồn tại của hai đứa bé kia. Không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán được chắc chắn trong năm năm này An Cửu cũng không dễ dàng cùng với hai đứa bé kia, bằng không Phó Hoằng Văn cũng không nói ra những lời cay nghiệt đến như vậy.



     Nghĩ tới đây, Phùng Uyển càng thêm hối hận vì ngày đó chính bà đã nói ra những lời tàn độc kích động đến An Cửu.



     Mà từ lâu Phùng Uyển cũng đã tức giận sôi sục, tâm loạn hoang mang nhưng trên mặt vẫn luôn cố gắng trấn định. Bà không nhanh không chậm bưng lên chén trà được chạm khắc bằng sứ Thanh Hoan, lại nhấp một ngụm nói: "Cậu  không nhắc thì tôi cũng đã quên, năm đó không ngờ An cửu lại không phá bỏ cái thai đó khiến tôi cũng kinh ngạc. Nghĩ đến khi đó, Thần Thần đã vì đứa con trong bụng cô ấy mà chấp nhận từ bỏ quyền thừa kế. Thế nhưng cô ấy đã sớm nhẹ dạ, cũng đã ngã khuỵ xuống lại dũng cảm mang theo cái thai trong bụng mà rời đi. Hiện tại Thần Thần đang lấy tính mạng ra cược với cô ấy, mà lúc này Tô Hội Lê coi như va không chết thì cũng phải ngồi tù, cũng như cho bọn họ mở mang đầu óc, hoạn nạn mới thấy chân tình. Mấy ngày nay, An Cửu đã dẫn theo hai đứa bé cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà cứ vậy bên cạnh chăm sóc Thần Thần, quả thực so với cái người làm mẹ như tôi đây còn tận tâm hơn. Các con cũng biết, An Cửu là người trọng tình nghĩa!"



     Tô Nhu cũng không phải kẻ tầm thường, cười khẽ hai tiếng "Ha ha, nếu như người đụng anh ta không phải là tình nhân cũ của Phó Thần Thương thì mẹ nói cũng thực là có lý. Chỉ là sao cứ phải nhất thiết là Tô Hội Lê đây? Chẳng lẽ việc này chỉ do một mình cậu ấy gánh chịu mới là điều tốt nhất? Cũng không thể để tuổi trẻ của cô gái kia trôi qua, bắt cô ấy bảo vệ xác chết di động cả đời..."



     Phùng Uyển rốt cục bị từ "xác chết di động" kích thích làm mất khống chế. Bà tức giận ném ly trà trong tay mình, lớn tiếng nói: "Tô Nhu!"