Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 183 : Sinh đôi

Ngày đăng: 06:49 19/04/20


    Edit : Sóc Là Ta - diễn đàn Lê Quý Đôn



     Ba chữ An Cửu mới vừa thốt ra khiến anh đang từ vẻ mặt lạnh lùng bất mãn trong nháy mắt lại thể hiện một sự ngạc nhiên khó mà tin nổi, anh không cách nào tin tưởng, vẻ mặt nghi ngờ được thay thế trên toàn gương mặt đẹp trai lẫn cương nghị của anh.



     Thực ra khi An Cửu mới vừa nói ra ba chữ kia thì có chút hối hận, đặc biệt là lúc này cô nhìn thấy phản ứng của Phó Thần Thương, thì ra một khuôn mặt luôn như núi băng phủ tuyết mà lại có thể làm ra những biểu cảm sinh động như vậy, nhìn vẻ mặt như thế cũng có thể thấy được anh đang phải chịu đựng một lực xung kích lớn như thế nào.



     Vào giờ phút này, Phó Thần Thương có cảm giác máu toàn thân mình như bị người ta thả một cây đuốc, đun sôi bình thường điên cuồng lăn lộn, thiêu đến cổ họng anh cũng bắt đầu phát khô. Đến nửa ngày mới tìm về được giọng nói của chính mình: "Con trai? Ai là con trai?"



     An Cửu ấp úng một lúc, lại xoa xoa mi tâm, cuối cùng tùy ý nói qua loa một câu: "Chờ bác sĩ đến kiểm tra cho anh xong thì em sẽ nói cho anh biết."



     Bị thương nặng như vậy, hiện tại anh lại vừa tỉnh lại, không biết thân thể có vấn đề gì hay không. Chuyện của Phạn Phạn đoán chừng đã khiến anh khiếp sợ rồi, thế nên cô cũng không dám thêm một lần kích động anh.



     Vào lúc này, tất cả tâm tư trong lòng của Phó Thần Thương lại đang tập trung vào lời nói từ miệng cô, cô đang nhắc tới "con trai". Anh dễ gì chịu thả cô đi, lại ôm siết eo cô, sống chết cũng không chịu buông tay "Em mau nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh phải biết tất cả mọi chuyện. Con trai sao? ... Làm sao anh lại có con trai?"



Sóc Là Ta - Die#%nDan^5Le Quý Dô^*N



     Đứa trẻ thứ hai này từ nơi nào đến đây? Thời gian cũng không khớp nhau là mấy. 



     "Mẹ à, con trai của mẹ không phải là anh trai con sao?" Phạn Phạn đứng bên cạnh nháy mắt chen vào một câu.



     "Con ... Anh trai sao?" Hay là cô ấy đã sinh ra đứa trẻ đó trước khi gặp anh, nghĩ vậy Phó Thần Thương càng thêm hỗn loạn.



     "Đúng đấy!" Phạn Phạn trả lời.



     "Năm nay con năm tuổi, làm sao có thể có anh trai?" Lông mày Phó Thần Thương nhíu chặt giống như anh gặp phải vấn đề vướng mắc đặc biệt gì rất khó xử lý. 



     Phạn Phạn chính là đứa trẻ do An Cửu năm đó lúc rời đi mang thai sinh ra. Thế nhưng, đột nhiên lại xuất hiện một đứa con trai có số tuổi lớn hơn Phạn Phạn. Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Mọi thứ quả thực hỗn loạn tưng bừng...
     Phó Thần Thương bị đẩy ra, An Cửu đứng ở phía sau, trù trừ một lúc vẫn quyết định đuổi theo, có chút khó chịu chủ động ôm anh: "Chờ một lúc em sẽ dẫn Đoàn Đoàn tới gặp anh. Anh phải ngoan ngoãn."



     Lúc này đầu của Phó Thần Thương dán vào bụng dưới của cô, tiện thể anh cũng đưa tay khoát qua eo cô vuốt ve, lại không chút biến sắc nhếch khóe môi mỏng. Trong lòng đã sớm vui vẻ vì sự nhẹ dạ của An Cửu đối với mình, trên mặt còn rụt rè nói: "Ừm."



     --- ------ -------



     Lúc An Cửu chạy tới chỗ Đoàn Đoàn truyền dịch thì thấy bên cạnh có rất nhiều y tá nhỏ, còn có những người bạn nhỏ quanh đó líu ra líu ríu, thỉnh thoảng còn giở trò với cậu. Thời điểm cậu bé nhìn thấy cô cũng đều sắp muốn khóc.



     "Mẹ à ~ "



     Đây chính là một phiền phức đáng yêu đây...



     Nếu như là Phạn Phạn thì nhất định sẽ như cá gặp nước nhưng Đoàn Đoàn thì khác. Đứa nhỏ này không thích người xa lạ gần gũi mình, chỉ điểm ấy cũng đủ cho thấy cậu giống Phó Thần Thương như thế nào. Theo lễ phép lại không tiện cự tuyệt người khác, thế là không thể làm gì khác hơn là phải cố gắng nhẫn nại nhiệt tình của mọi người.



     "Ôi, Đoàn Đoàn, mẹ con đã tới, một đứa bé nhỏ như thế thì làm sao lại để cậu ở lại một mình đây?"



     "Đúng rồi, cậu bé cũng sắp khóc rồi."



     "Con nhà cô thật hiểu chuyện, vừa nãy tôi cho cậu bé ăn kẹo, dù làm thế nào cậu bé cũng không chịu cầm nói là phải nhất định là mẹ thì mới bằng lòng ăn."



     "Cảm ơn mọi người chăm sóc, vừa nãy tôi có chút việc gấp." Cả nửa ngày An Cửu mới có thể ứng phó xong sự nhiệt tình của mọi người. Sau đó cô ôm Đoàn Đoàn ngồi trên đùi mình, liếc nhìn thấy nước biển truyền cũng sắp hết "Sắp xong rồi."



     Lúc này cậu bé vốn đang khóc trong lòng An Cửu mới dần thả lỏng, tay nhỏ bám trên áo quần của cô "Mẹ à, sao bây giờ mẹ mới đến?”



     "A, xin lỗi bảo bối, bởi vì ba con tỉnh rồi nên mẹ đến hơi trễ một chút."