Ông Xã Của Tôi Cứ Thay Lòng Đổi Dạ
Chương 4 :
Ngày đăng: 05:49 19/04/20
Edit: Tiểu Hách
Lần này ông xã nhà tôi thật sự đã thay lòng.
Tôi xì mũi, vành mắt đỏ hoe, nhìn hai người đàn ông ở xa xa đẹp như một bức tranh.
Một người trong đó chính là ông xã của tôi.
Chú tài xế ở bên cạnh lo lắng nhìn tôi, sốt ruột lấy ra khăn tay đưa cho tôi, để tôi lau nước mắt. Tôi nhận lấy, hung hăng ấn ấn trên mũi, cố sức hỉ (mũi) một cái.
Tôi khoan khái đưa khăn trả lại cho chú tài xế, nhưng chú tài xế lại dùng ngón trỏ và ngón giữa cầm khăn, bộ dạng thoạt nhìn rất ghét bỏ.
Sau khi tôi trả khăn cho chú tài xế, lấy ra khăn tay có thêu hình gà vàng nhỏ xếp ngay ngắn của ông xã tặng lau nước mắt. Đang lau lau thì tôi chợt nghe thấy chú tài xế huýt sáo rất lớn.
Tôi nghiêng đầu nhìn chú tài xế, chỉ thấy chú ấy với sắc mặt rất khó coi nhìn chằm chằm chiếc khăn tay nhỏ trên tay của tôi. Tôi sửng sốt một chút, vội vàng giấu khăn tay nhỏ ở phía sau, cảnh giác nói: “Khăn tay gà vàng nhỏ là của ông xã tặng, không thể cho chú đâu!”
Mặt chú tài xế hung hăng co giật vài cái liên tiếp, hồi lâu, chú ấy hung dữ trừng mắt tôi, hung dữ nói: “Nãy giờ cậu là đang giả khờ à? Lừa mọi người xoay vòng vòng, sau đó ở trong lòng vui thầm đúng không?”
Tôi thoáng đồng tình nhìn chú ấy: “Tôi đương nhiên không có ngốc nha. Tôi là thiên tài!”
Chú tài xế trong nhất thời không nói gì, nhưng tôi không muốn để ý đến chú ấy nữa.
Tôi chăm chú nhìn ông xã và cái cậu thiếu niên xinh đẹp đáng yêu, đang len lén núp ở sau lưng.
Chú tài xế bên cạnh nói: “Cậu không khóc? Không chạy?”
“Đã khóc rồi, khóc không nổi nữa. Nước mắt đang ấp ủ. Không chạy. Tại sao phải chạy?”
Yên lặng một hồi, chợt nghe thấy chú tài xế tự lẩm bẩm: “Còn tưởng rằng cậu sẽ khóc ngất đi, còn không chính là xoay người chạy đi tự vẫn…. Không nghĩ tới vẫn rất kiên cường…”
Tôi đã không nghe được chú tài xế đang nói gì ở đằng sau, hai mắt tôi bốc hỏa nhìn chằm chằm cậu con trai kia lại dám ôm mặt ông xã tôi, từ từ đưa môi của mình lên.
A a a a a a a a a không thể nhẫn nhịn!
Tôi một bước lớn xông lên, một tay kéo ông xã qua, lôi anh ta ra sau, hai tay chống nạnh chỉ vào cậu con trai quát lớn: “À há! Ban ngày ban mặt, dám tán tỉnh một người đàn ông đã kết hôn! Tiểu yêu tinh, lưu tên lại, quyết đấu!”
“Mới tức thì đó!” Tôi ai oán nhắc nhở.
Tiểu Quang thoáng cái liền phản ứng, tay nâng lên một cái kính râm, nói: “Đó là vì em mới mua một cái kính râm. Cảm thấy anh Hàn Mộc đeo rất hợp, nhưng anh Hàn Mộc cảm thấy không hợp. Cho nên em đã nói thử nhìn một chút!”
“Tại sao cậu lại đeo giúp anh ấy?”
“Bé ngốc ơi, em có đúng là không thấy hai tay anh xách đồ đạc?”
Tôi lúc này mới chú ý đến dưới chân ông xã có hai túi đồ to đùng, thoạt nhìn thật là nặng. Tôi sợ hãi ngước nhìn ông xã, lại nhìn Tiểu Quang, vẻ mặt bọn họ thản nhiên.
Dường như đúng là tôi đã hiểu lầm. Thế nhưng ——
“Nhưng anh gần đây liên tục lên mạng xem trang wed về trẻ sơ sinh. Lẽ nào anh không phải muốn có một đứa nhỏ sao?”
Ông xã không thể nhịn được nữa, gầm nhẹ: “Chăm sóc một mình em anh đã đủ hao tâm tổn trí. Ở đâu có sức mà chăm sóc trẻ con. Xem trang wed đó là vì muốn mua sản phẩm trẻ sơ sinh đưa đến cô nhi viện. Gần đây cô nhi viện vừa mới nhận nuôi mấy đứa bé chưa tới một tuổi!”
Ơ? À À, thế à.
Tôi đột nhiên liền bật cười lên, lôi kéo ống tay áo của ông xã, lấy lòng kéo kéo: “Ông xã … hì hì”
Nhưng ông xã là không động tâm, thiết diện vô tình: “Cấm một tuần lên mạng và xem ti vi còn có tiểu thuyết nữa!”
“A —— vì sao? Đã cấm tiểu thuyết rồi. Đừng cấm phim truyền hình, đừng không cho lên mạng… ông xã…”
“Khụ!”
Thanh âm của chú tài xế đột nhiên vang lên, lúc này tôi mới phát hiện thì ra chú tài xế vẫn chưa rời đi, thế là tôi vẫy tay nói với chú tài xế: “Chú ơi, cháu đến rồi. Chú có thể đi. Chào chú nha!”
Chú tài xế (工 lll): Dù cho tôi thật sự là chú tài xế… chí ít … Cũng phải trả tiền rồi mới đuổi người đi.
“Ông là ai?” Ông xã xoay người, mang theo chất vấn.
“Tôi…”