Ông Xã Hợp Đồng
Chương 297 :
Ngày đăng: 12:01 30/04/20
Thẩm Nghi San cười rất "ân cần", gật đầu: "Nghỉ sớm một chút, chị cũng chuẩn bị đi nghỉ đây."
Nói xong, cô ta nhìn theo Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch đi lên tầng.
Mắt Vạn Tố Y đã díp cả lại, không mở ra nổi. Vừa về đến phòng ngủ là cô đã lên giường nằm, thậm chí còn không mở mắt, giọng nói lười nhác cùng làm nũng: "Ông chủ Mạnh... Anh có thể lấy giúp em cái áo ngủ được không?"
Bây giờ cô không muốn làm gì cả, chỉ muốn nhanh thay áo rồi đi ngủ.
"Đợi lát nữa lại tắm, làm chút chuyện khác đã." Mạnh Kiều Dịch nhẹ nhàng kéo Vạn Tố Y từ trên giường dậy, hôn lên trán của cô và nói.
Vạn Tố Y nhắm mắt lại, hình như tất cả tinh thần đều đã hết sạch, không có chút sức lực nào. Cô lẩm bẩm trả lời Mạnh Kiều Dịch: "Em đang mang thai mà, không được đâu."
Mạnh Kiều Dịch nghe được lời Vạn Tố Y nói thì không nhịn được mỉm cười: "Thật không?"
Vạn Tố Y nghe được giọng anh có hơi kỳ lạ nên hơi hé mắt ra nhìn, chỉ thấy trên mặt anh vẫn đang tươi cười.
"Vừa cơm nước xong đã ngủ, đợi lát nữa em sẽ khó chịu đấy." Mạnh Kiều Dịch đỡ Vạn Tố Y đứng lên, hình như cũng không có ý gì khác, mà nắm Vạn Tố Y đi tới trước cửa sổ.
"Đứng một lúc đi." Mạnh Kiều Dịch thấy ánh mắt Vạn Tố Y nhìn mình có vẻ không hiểu thì lên tiếng giải thích.
Vạn Tố Y đặt một tay lên trên ban công, một tay vịn lan can, chăm chú nhìn ngoài cửa sổ.
Bây giờ trời đã ấm dần, mùa đông sắp hết. Bởi vì mang thai, cô hoàn toàn trở thành một lò lửa nhỏ, mùa đông này cũng chưa từng thấy lạnh. Khi ở trong nhà, cô thường mặc quần áo rất mỏng, chẳng qua lúc ra cửa thì khoác thêm một cái áo lông lên người mà thôi.
Lúc này, cửa trên ban công đã đóng. Vạn Tố Y đứng ở trên ban công có thể ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài nhưng không thấy lạnh, bởi vì hệ thống sưởi trong cả căn phòng đang bốc hơi nóng hừng hực.
"Cả năm nay hình như chưa có tuyết rơi." Vạn Tố Y bỗng nhiên ý thức được mùa đông đã sắp lặng lẽ trôi qua như thế.
Vạn Tố Y ngoan ngoãn nghe lời Mạnh Kiều Dịch, lùi về phía sau mấy bước, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cảnh tuyết bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên Vạn Tố Y thấy cảnh tuyết ở chỗ này, cảnh vật thật đẹp, làm cho cô không rời được tầm mắt của mình.
"Hôm nay anh còn phải đi làm đúng không?" Vẻ mặt Vạn Tố Y chờ mong quay đầu lại hỏi Mạnh Kiều Dịch.
Cô dường như muốn Mạnh Kiều Dịch đi làm.
Mạnh Kiều Dịch liếc mắt nhìn cô, bất lực thở dài: "Đúng, gió mặc gió, mưa mặc mưa."
"Tốt, vậy em ngồi cùng xe với ngài Mạnh, vừa lúc em cũng muốn đi tới công ty mới xem thử." Vạn Tố Y không muốn tự mình lái xe, cũng không muốn dẫn theo tài xế. Mạnh Kiều Dịch muốn đi công ty, cô vừa lúc có thể đi nhờ xe của anh.
Mạnh Kiều Dịch gật đầu đồng ý, tất nhiên cô đi cùng anh càng tốt.
Chẳng qua khi ăn sáng xong, lúc ra cửa, Mạnh Kiều Dịch quấn một chiếc áo khoác ở trên người cô còn chưa đủ, lại choàng lên một cái áo lông.
"Em mặc thế này thật sự rất giống là một người béo mập." Vạn Tố Y nhìn mình và hơi có vẻ bất mãn nói.
"Mùa đông mặc nhiều một chút vẫn tốt hơn. Hơn nữa là công ty mới, nếu như còn chưa lắp xong hệ thống sưởi sẽ rất lạnh." Đối với những chuyện liên quan tới Vạn Tố Y, Mạnh Kiều Dịch vĩnh viễn suy nghĩ nhiều hơn cô.
Nghe Mạnh Kiều Dịch nói như thế, Vạn Tố Y cũng đành miễn cưỡng mặc thêm hai cái áo khoác ra cửa.
Hôm nay cô cũng không trang điểm, từ sau khi mang thai cô rất ít khi trang điểm, nhưng cho dù không trang điểm, thoạt nhìn cô hình như vẫn xinh đẹp hơn trước đây rất nhiều.
Một người phụ nữ có xinh đẹp hay không, thật sự có liên quan rất lớn tới người đàn ông bên cạnh.