Ông Xã Hợp Đồng

Chương 476 :

Ngày đăng: 12:04 30/04/20


Vào lúc Nguyễn Ca trêu chọc Nguyệt Lượng, ánh mắt Vạn Tố Y và Diệp Mộ gặp nhau. Diệp Mộ lễ phép cười, Vạn Tố Y làm thế hệ sau nên lập tức gật đầu đáp lại.



"Người này là?" Diệp Mộ nhìn Vạn Tố Y và hỏi Nguyễn Ca.



Nguyễn Ca quên giới thiệu Vạn Tố Y nên lập tức mở miệng nói: "Người chính là bạn tốt nhất của em - Vạn Tố Y, cô giáo, em đã nói với cô rồi mà."



"Đúng, em đã nói qua, tôi còn nghĩ sao nhìn quen mắt vậy, hóa ra cũng là người trong ngành." Diệp Mộ là người lớn tuổi, vẻ mặt nhìn Vạn Tố Y lộ vẻ thưởng thức và yêu thích: "Mấy ngày nay vẫn luôn nghe được tên của cô, muốn không nhớ kỹ cũng khó."



"Tôi rất vinh hạnh khi được ngài nhớ kỹ." Vạn Tố Y gật đầu nói, cô cũng không phải nói lời khách sáo, mà thật sự thấy vinh dự.



Diệp Mộ này không phải là ai khác, mà là diễn viên có tiếng trong nước, cô nhận được rất nhiều giải thưởng, đến nay cũng không có người nào có thể vượt qua được. Cho dù hai năm nay Nguyễn Ca phát triển rất mạnh cũng không bằng một nửa Diệp Mộ.



"Cô giáo, cô cũng xem tin tức liên quan tới tuần lễ thời trang ạ? Em nhớ năm nay có nghe cô nói, hình như bọn họ cũng mời cô, vì sao cuối cùng cô không đi vậy?" Ánh mắt Nguyễn Ca lập tức sáng lên, bạn của mình có thể được cô giáo quan tâm, cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ.



Diệp Mộ mỉm cười và liếc nhìn Nguyệt Lượng trả lời: "Năm nay có trận thi đấu bóng đá của Phong Phong, cả nhà chúng tôi đều đi xem, nếu không phải em nằm viện, em có từ chối cũng phải đi."



Hoạt động gia đình này vẫn luôn không thiếu Nguyễn Ca. Cô ấy và nhà họ Mạc có quan hệ rất thân thiết, nhưng năm nay cô ấy xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nên Diệp Mộ không thông báo với cô ấy, vẫn hi vọng cô ấy có thể yên tâm dưỡng thương.



"Vậy thì thật đáng tiếc, thật ra em vẫn luôn muốn xem, nghe nói Phong Phong đá không tệ, nhưng còn chưa chính thức xem được lần nào đâu." Nguyễn Ca cảm thấy đáng tiếc, nhưng vừa nói xong những lời này, cô ấy đã lập tức quay lại vấn đề chính: "Nhưng em còn rất tò mò, cô giáo không phải nghe được tên của Tố Y trên tin tức tuần lễ thời trang, vậy là biết từ đâu?"



"Tôi không chú ý nhiều tới thời trang. Em quên tôi có một mẹ chồng là nhà thiết kế sao? Mấy ngày nay bà ấy xem video về tuần lễ thời trang, vẫn luôn khen Tố Y biết cách ăn mặc, mẹ chồng tôi rất ít khen người khác, bà nói thêm vài câu nên tôi cũng liền nhớ kỹ." Diệp Mộ thật ra rất không keo kiệt lời tán thưởng đối với Vạn Tố Y.



Vạn Tố Y nghe vậy thì cũng kinh ngạc: "Tôi vẫn luôn sùng bái nhà thiết kế Lâm, tôi rất vui mừng khi có thể có được bà khen ngợi."




Đợi đến khi Vạn Tố Y thay Nguyễn Ca tiễn khách ra ngoài, trong phòng bệnh của cô ấy lập tức có thêm một người.



Dư Thiệu Lâm ngồi xe lăn ở bên cạnh Nguyễn Ca nói chuyện với cô, thái độ của cô không hề tích cực, trên mặt không hề tươi cười.



"Sao mỗi lần tới đều có thể gặp ngài Dư vậy? Hay là anh bảo bệnh viện kê thêm một cái giường bệnh ở đây cho anh luôn? Như vậy cũng đỡ cho anh phải vất vả." Vạn Tố Y khoanh hai tay trước ngực nhìn Dư Thiệu Lâm trêu chọc.



Dư Thiệu Lâm cười sang sảng, cũng không cảm thấy Vạn Tố Y đang nói đùa: "Tôi thấy cũng được đấy! Buổi chiều tôi sẽ bảo trợ lý sắp xếp, tôi cũng đỡ phải qua lại vất vả."



"Được rồi, anh vẫn nên đàng hoàng ở lại chỗ cũ, để cho tôi yên tĩnh dưỡng bệnh đi." Nguyễn Ca hoàn toàn không đồng ý với đề nghị này.



Nếu như Dư Thiệu Lâm tới, Nguyễn Ca có thể khiến cho hắn buồn bực đến chết.



Cứ như bây giờ, Nguyễn Ca có đôi khi cũng thấy rất phiền, thật sự mỗi ngày đều gặp, còn không phải chán ghét muốn chết sao?



"Vì sao?" Dư Thiệu Lâm kéo tay Nguyễn Ca, trên mặt vẫn tươi cười hỏi cô.



Nguyễn Ca mở miệng, nói với Dư Thiệu Lâm lấy lệ: "Khoảng cách sinh ra tốt đẹp mà. Bây giờ chúng ta đều xem như là nửa tàn tật, em càng hy vọng chúng ta có thể khỏe mạnh đứng trước mặt nhau."



Nguyễn Ca nói có phần lấy lệ, nhưng thái độ chân thành, thoạt nhìn giống như nói thật, Dư Thiệu Lâm rất dễ dàng tin tưởng.



Ban đầu, Vạn Tố Y qua là muốn nói vài chuyện với Nguyễn Ca, nhưng liên tục bị cắt ngang. Bây giờ thấy Dư Thiệu Lâm ở trong phòng bệnh, cô đoán hôm nay mình không có cơ hội nữa, nên cũng không muốn ở lại làm bóng đèn, vội vàng mở miệng nói: "Chuyện của tôi vẫn để sau này hãy nói, tôi rút lui trước, ngày mai sẽ quay lại thăm cô sau."