Ông Xã Là Lưu Manh Giả Danh Tri Thức

Chương 67 : Ngọt ngào của anh

Ngày đăng: 16:37 27/05/20


Nhiễm Cách phụ mẹ dọn dẹp xong mà Nhiễm Bạch Thương và Hoa Nguyệt Dã trong thư phòng vẫn chưa ra. Nhiễm Cách lo lắng anh hai mình sẽ làm khó anh nên định đến cứu nguy cho anh. Nhưng ai ngờ cửa lại khóa trái bên trong, chìa khóa trong nhà cũng do anh hai nắm giữ. Thế là không còn cách nào khác, cô đành thấp thỏm ngồi bên ngoài lo cho anh.



Hơn nửa tiếng sau, rốt cuộc hai người đàn ông cũng nối đuôi nhau ra ngoài. Nhiễm cha và Nhiễm mẹ đã lên phòng ngủ, Nhiễm Minh Ngôn thì ngồi bên cạnh Nhiễm Cách chơi game, còn Nhiễm Cách đã đi đánh cờ với Chu công từ lúc nào rồi.



Bạch Thương thấy thế khẽ cười, nói với Hoa Nguyệt Dã:



"Cậu và Tiểu Cách lên phòng nghỉ ngơi đi."



Hoa Nguyệt Dã gật đầu. Định tới bế cô lên thì Minh Ngôn bên cạnh nhanh chóng chọc chọc cho cô tỉnh giấc. Trong đầu anh nghĩ, thân là một người anh lớn, thấy em rể phải chịu cực như vậy đương nhiên là không đành lòng rồi, phải tạo ấn tượng tốt với em rể chứ!



Lúc Nhiễm Cách bị chọc tỉnh, cô ngẩng khuôn mặt mơ màng nhìn Hoa Nguyệt Dã. Tim anh liền như bị mèo cào một cái, cực kì ngứa ngáy và nhộn nhạo!



Thật ra Minh Ngôn không biết, Hoa Nguyệt Dã đã định bế cô lên phòng trong lúc cô ngủ say rồi ngắm cô, sẵn tiện... đòi một chút bồi thường tinh thần. Nhưng bây giờ lại bị ông anh rể phá đám như vậy, nói thật là anh hơi thất vọng nha.



"Xong rồi à? Hai người nói chuyện lâu muốn chết." Nhiễm Cách bĩu môi, hai tay dụi mắt.



"Ừ, lên phòng rồi ngủ, ở đây không thoải mái lắm đâu." Hoa Nguyệt Dã sờ đầu cô, sau đó gật đầu với Bạch Thương, Minh Ngôn rồi mới theo cô lên lầu.



Minh Ngôn cất điện thoại vào túi, tò mò hỏi ông anh:



"Anh nói gì với em rể mà lâu thế?"



Bạch Thương tháo kính, xoa xoa nơi đầu mày, "Xác nhận một số chuyện."



"Chuyện gì vậy anh?"



Lần này Bạch Thương không trả lời, trực tiếp vòng qua Minh Ngôn lên phòng mình, để lại Minh Ngôn với tâm trạng hiếu kì.



Trong phòng Nhiễm Cách, Hoa Nguyệt Dã cũng đang bị "tra khảo".
Hoa Nguyệt Dã nhếch môi, "Anh đã trả lời em một câu hỏi rồi."



"?"



Nhiễm Cách ngớ người, làm gì có câu hỏi nào?



Lúc sau mới nhớ tới những lời mình vừa nói, mặt cô đỏ ửng, la lên, "Không công bằng!"



Anh vuốt tóc cô, nhưng cô lại hất tay anh ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn nghiêng thế nào cũng là một mỹ nhân lạnh lùng. Nhưng tai của mỹ nhân lạnh lùng này lại đang đỏ ửng một cách đáng ngờ.



Cảnh đẹp ý vui, người thương trước mắt, Hoa Nguyệt Dã nhẫn nhịn liếm cánh môi khô khốc của mình, anh cười dỗ dành cô:



"Ngoan nào, ngủ trưa thôi."



"Không ngủ."



Nhiễm Cách quay lưng ngồi dậy, định bước xuống giường tới bàn vi tính ngồi thì cánh tay bị anh bắt lấy. Anh cất giọng trầm trầm:



"Ngoan, nếu em không muốn ngủ chúng ta có thể làm chuyện khác."



Nhiễm Cách hơi rùng mình, cảm giác môi mình vẫn còn sưng như vậy liền than không ổn. Cô nhanh trí quay người lên giường, tay ôm chặt lấy người anh hòng cho anh đừng động đậy mà "bắt nạt" cô:



"Anh yêu, đi ngủ nào, em cảm thấy buồn ngủ quá trời luôn nè."



Hoa Nguyệt Dã nhìn cô như cô thỏ con nhút nhát đang cố tình dời sự chú ý của sói, tâm nhộn nhạo đè xuống ý nghĩ lại muốn "ăn hiếp" con thỏ nhỏ này. Anh vòng tay qua eo cô, đặt lên trán cô một nụ hôn thật sâu, nói nhỏ:



"Ngủ ngon, ngọt ngào của anh."