Ông Xã Là Lưu Manh Giả Danh Tri Thức
Chương 68 : Vị khách đặc biệt
Ngày đăng: 16:37 27/05/20
Nhiễm Cách thức dậy vừa đúng giờ ăn tối. Nhiễm mẹ quyết định sẽ chọn nhà hàng hải sản Thanh Dư để dùng cơm, không ai phản đối cả.
Lúc mọi người chuẩn bị đi thì có hai vị khách đặc biệt không mời mà tới.
Nhiễm cha mở cửa. Có hai người đàn ông đứng đó, một người là Mạch Âu Diệm ông đã từng gặp, còn lại là một người trung niên vận bộ comple đen, thần sắc lạnh lùng nhuộm chút phong trần mệt mỏi. Ông ta đứng thẳng tắp, đôi mắt sâu thẳm khẽ nheo lại đánh giá Nhiễm cha vừa mở cửa.
Nhiễm cha lịch sự hỏi:
"Ngài là..."
Người đàn ông mấp máy môi:
"Tôi là Edward Sainmton..."
Nhiễm Cách và Hoa Nguyệt Dã ngồi đối diện Edward và Mạch Âu Diệm, sắc mặt cô hơi hoảng hốt lại có chút sợ hãi. Nhiễm cha, Nhiễm mẹ và hai anh đã tránh đi để lại không gian riêng tư cho bốn người nói chuyện với nhau.
"Louisa... con vẫn khỏe chứ?"
Nhiễm Cách gật đầu.
Không khí chùng xuống khiến mọi người cảm thấy hơi bối rối.
Đến bây giờ cô vẫn không thể tin được người trước mặt chính là cha ruột của mình. Bao nhiêu chuyện đã xảy ra nhưng ông vẫn không xuất hiện. Đến khi tâm trạng cô đã bình tĩnh thì ông lại đến, sự hiện diện bất ngờ của ông khiến dây thần kinh vừa buông lỏng của cô trở nên căng chặt.
Người thân ruột thịt gì chứ? Tất cả đều không phải vì cái chìa khóa kho báu kia mà đến tìm cô sao?
Nhiễm Cách nắm chặt tay, nén sự run rẩy trong giọng nói của mình, "Nếu ông muốn tìm chìa khóa kho báu gì đó thì không cần đâu, tôi đã vứt đi rồi."
Nhiễm Cách nhìn chăm chú bức ảnh, khóe môi giương lên. Mẹ cô thật xinh đẹp!
Sau đó lật thêm vài tấm, cô lại tìm thấy có rất nhiều hình mẹ chụp chung với cô. Hai mẹ con tạo rất nhiều kiểu dáng nhí nhố, đáng yêu. Tấm ảnh cuối cùng là ảnh gia đình, nhưng không phải ba người, mà là bốn người!
Nhiễm Cách đầy thắc mắc ngẩng đầu định hỏi thì chợt bắt gặp khuôn mặt phiền muộn đau thương của Edward. Ông nói:
"Louisa, con từng có một người anh trai. Anh trai hơn con hai tuổi. Ba nhớ lúc ấy ba dẫn anh con đi câu cá cùng vài người bạn, khi quay lại thì anh con đã biến mất, chỉ thấy vắt ở nhánh sông mảnh áo của anh con..."
Ông ôm mặt, giọng nói chất chứa nỗi đau khổ cùng tự trách:
"Ba thật có lỗi với nó, với mẹ con. Ba không hiểu sao, chỉ vừa quay đi quay lại một lúc đã không tìm thấy nó. Sau đó ba cho người đi tìm, tin tức báo đi khắp các châu rất lâu nhưng vẫn không rõ tung tích của anh con. Nó như đã hoàn toàn biến mất như thế gian rồi vậy. Không ai thấy anh con, không ai biết nó còn sống hay đã chết. Vì chuyện này, ba đã bứt rứt và giận bản thân rất lâu. Mẹ con... đau lòng đến nỗi sinh bệnh, quan hệ của bà ấy và ba trở nên lạnh nhạt và xa cách hơn. Không lâu sau, bà ấy qua đời."
Nhiễm Cách e dè hỏi:
"Bây giờ vẫn không tìm ra tung tích của anh ấy sao?"
Edward lắc đầu, nét mặt già nua trở nên thật cô độc dưới ánh đèn vàng phòng khách, "Mấy chục năm nay không ngày nào ba không tìm nó, nhưng vẫn vô vọng như vậy. Ba thật có lỗi với mẹ con..."
oOo
Khi Edward và Mạch Âu Diệm ra về, Nhiễm Cách vẫn không thoát khỏi suy nghĩ của mình, cô ngẩn người rất lâu.
Mẹ cô thật xinh đẹp, nhìn bà ấy yêu thương và chiều chuộng cô chưa này.
Thì ra không có kho báu nào cả, kho báu thật sự chính là tình yêu của mẹ dành cho cô...