Ông Xã Là Lưu Manh Giả Danh Tri Thức
Chương 69 : Gặp mặt ba mẹ Hoa Nguyệt Dã
Ngày đăng: 16:37 27/05/20
Hôm nay là ngày Nhiễm Cách cùng Hoa Nguyệt Dã dùng cơm với gia đình anh. Nhưng dù anh có cố gắng chọc cười hay khuyên giảng thế nào cũng không ngăn nỗi sự lo lắng và căng thẳng của cô.
Sáng hôm ấy, cô chọn bộ váy liền thân màu xanh biển nhã nhặn, trên khuôn mặt trắng nõn điểm chút son đỏ. Tự ngắm mình trong gương, không ngờ lại thấy được một cô nương dịu dàng thanh thoát đến thế.
Hoa Nguyệt Dã đã đứng ở trước cửa sớm hơn giờ hẹn nửa tiếng. Nhiễm Cách thấy anh đứng trầm tư dựa người vào cửa cũng không khỏi cười trộm.
Nắng ban mai như dải lụa mượt mà trải lên khuôn mặt tuấn tú có nét thư sinh của anh. Vầng trán rộng cương nghị, mũi rất cao, đôi môi dày dặn hơi nhếch. Nhiễm Cách ngẩn người, không biết từ khi nào nét trẻ con, đáng yêu trên khuôn mặt anh đã trở nên sắc bén, thâm trầm hơn. Ở anh toát ra mùi vị quyến rũ của người đàn ông trưởng thành, vừa lạnh lùng nghiêm túc lại phóng khoáng tự tin.
Anh đang suy nghĩ gì đó rất nhập tâm, đôi mày rậm chau lại, môi mím thành một đường thẳng tắp. Mãi tới khi Nhiễm Cách tới trước mặt anh mới hoàn hồn. Đôi mắt đen láy thường ngày bây giờ lại sáng rực rỡ. Nhiễm Cách thấy anh nhìn chằm chằm như vậy thì hơi xấu hổ đẩy tay anh:
"Anh định nhìn đến bao giờ?"
Hoa Nguyệt Dã nhướng mày, tiếng cười trầm thấp đầy từ tính truyền vào tai cô: "Hôm nay em rất đẹp."
Nhiễm Cách ngượng ngùng bĩu bĩu môi, "Cảm ơn anh."
"Đi thôi, ba mẹ anh rất mong em tới."
Hai người lên xe. Hoa Nguyệt Dã lái xe vào trung tâm thành phố. Bởi vì hẹn gặp mặt vào buổi trưa nên gia đình anh liền quyết định chọn một nhà hàng ở bên ngoài cho thuận tiện.
Không ngoài dự đoán, Sở gia chủ đã bao căn phòng cao cấp nhất của nhà hàng này.
Khi hay người đẩy cửa bước vào, Nhiễm Cách liền thấy một đôi trung niên đang chăm chú nhìn vào menu. Hoa Nguyệt Dã cười bất đắc dĩ, vươn tay kéo cô đến bàn.
Chưa tới đã nghe thấy giọng nói hào hứng của Sở phu nhân, "Anh nói xem món gà quay mật ong này có ngon như quảng cáo hay không? Nghe nói món này..."
"Ba, mẹ." Hoa Nguyệt Dã cắt ngang thảo luận của Sở phu nhân.
Hai người nghe thấy tiếng con trai liền ngẩng đầu, sau đó đứng lên chào đón hai người.
"Bác trai, bác gái khỏe." Nhiễm Cách chào hai người, nhẹ nhàng nở cụ cười.
Từ Yến Chi bĩu môi, bộ dạng điềm đạm đáng yêu: "Em đã biết, em chỉ lỡ lời thôi."
Cô ta lại nhìn sang Nhiễm Cách bên cạnh anh, "Ồ, bạn gái anh sao?"
Nhiễm Cách thấy rõ địch ý trong mắt cô ta, nhưng cô chỉ cười cười, "Chào tiền bối." Rõ ràng hai chữ "tiền bối" này được nhấn mạnh, bao gồm hàm ý bên trong khiến Từ Yến Chi đang mỉm cười chợt cứng đờ.
"Tiểu Chi? Sao con lại ở đây?"
Sở phu nhân mang túi xách đi tới, ngạc nhiên hỏi.
"Con đi ăn với đoàn phim, tình cờ gặp mọi người thôi ạ." Từ Yến Chi lễ phép cười chào, có trời mới biết cô ta đã tốn bao nhiêu công sức mới dời được chỗ ăn uống của đoàn phim sang địa điểm mà bọn họ gặp mặt chứ.
"Trùng hợp là con cũng biết bạn gái của Sở Dã đấy cô ạ." Từ Yến Chi nhếch môi, thân thiết ôm tay Sở phu nhân. Đồng thời đắc ý nhìn sang Nhiễm Cách, thấy không, người được cả gia đình anh ấy chấp nhận, người có gia thế phù hợp với Hoa Nguyệt Dã là cô ta, chứ không phải Nhiễm Cách.
Sở phu nhân cười hiền xoa đầu cô, từ nhỏ bà đã xem con bé này trưởng thành, ít nhiều cũng cảm thấy hơi xót: "Có mệt lắm không?"
"Dạ không ạ, gặp được dì và Sở Dã là hết mệt ngay." Từ Yến Chi nũng nịu nói, cố ý lơ đi Nhiễm Cách đứng bên cạnh anh, ý đồ rất rõ ràng thể hiện tình cảm thân thiết giữa cô ta và Sở gia cho cô xem.
Mà Sở phu nhân lại hồn nhiên tạt một gáo nước lạnh cho cô ta: "Vậy sao? Hôm nay dì đến gặp con dâu của dì, bây giờ sẽ về nhà nghỉ ngơi trước. Con ở lại ăn thật nhiều nhé!"
Vừa nói, bà vừa gỡ đôi tay đang ôm lấy cánh tay mình ra, đi đến kéo tay Nhiễm Cách: "Mau đi thôi, mẹ còn muốn hỏi thêm vài chuyện nữa về chiếc váy đó."
Nhiễm Cách thấy bà như vậy cũng đành thuận theo, cười cười: "Dạ."
Sở gia chủ đi đầu tiên rồi tới hai người họ thân thiết nắm tay cười nói, sau đó mới tới Hoa Nguyệt Dã lạnh lùng quét ánh mắt cảnh cáo qua cô ta. Nếu không phải nể mặt mẹ anh thì Từ gia đã không còn chỗ đứng trong cái giới này nữa rồi.
Cô ta nắm chặt tay, khuôn mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo vì giận dữ. "Mẹ" sao? Tiến triển tới mức này rồi à, cô ta đã đến chậm rồi sao?
Mãi đến khi có người trong đoàn phim đi tới thì cô ta mới miễn cưỡng kéo kéo nụ cười trên môi, quay trở về bộ dáng dịu dàng đáng yêu.