Ông Xã Phải Được Dỗ Dành

Chương 11 :

Ngày đăng: 02:09 19/04/20


Vì đi cùng Tần Qua nên khi Ngô Đồng đến bệnh viện đã khá muộn. Khi vào phòng Tiểu Nguyên thì thấy trong phòng không có ai.



“Chị y tá, em trai của em đi đâu rồi ạ?” Ngô Đồng hỏi nữ y tá đi ngang qua phòng.



“À …” Nữ y tá nghĩ một lát rồi trả lời “Em trai em đang chơi cùng các bạn dưới vườn hoa.”



“Cám ơn chị.” Ngô Đồng lại đi xuống thang máy, đến vườn hoa của bệnh viện.



Còn cách một đoạn nhưng cô đã nghe thấy tiếng cười trong trẻo của Tiểu Nguyên, Tiểu Nguyên mặc quần áo bệnh nhân đang chơi bóng đá cùng một số bạn nhỏ, nô đùa thật vui vẻ. Ngô Đồng thấy em trai ngày càng hoạt bát, trong lòng phấn chấn lại có chút phiền muộn. Hôm nay là ngày chị kết hôn nhưng chị phải nói như thế nào với em đây.



“Chị!” Tiểu Nguyên xoay người thì nhìn thấy chị gái đang đi tới, vẫy vẫy tay rồi đưa quả bóng cho bạn, sau đó chạy nhanh về phía Ngô Đồng.



“không được chạy nhanh như vậy.” Ngô Đồng cau mày nói.



Tiểu Nguyên cười nhưng cũng nghe lời bước chậm lại “Bác sĩ nói em còn trẻ nên sẽ khôi phục rất nhanh, không chừng còn được xuất viện sớm hơn so với dự đoán đó chị.”



“Vậy càng phải chú ý, chị cũng hi vọng em được xuất viện sớm.”



"Dạ.” Tiểu Nguyên cầm khăn tay Ngô Đồng đưa, vừa lau mồ hôi vừa nói “Hôm nay chị có việc sao? Chị đến hơi trễ.”



“Ừ.” Ngô Đồng hơi sững người lại, thầm nghĩ phải nói chuyện mình đã kết hôn cho em trai biết như thế nào đây. Nếu cuộc hôn nhân này chỉ là tạm thời, cô có thể giấu Tiểu Nguyên, coi như chưa từng xảy ra. Nhưng cuộc hôn nhân này, Ngô Đồng không có quyền lựa chọn, nên nếu nó là cuộc hôn nhân lâu dài, vậy cô không thể giấu Tiểu Nguyên cả đời.



Nếu nói do tình yêu mà kết hôn, vậy khi Tiểu Nguyên bị bệnh sao không thấy anh rể tương lai đến thăm. Tiểu Nguyên là một đứa trẻ thông minh, chắc chắn sẽ phát hiện bất thường, mà Tần Qua cũng sẽkhông phối hợp. Phải làm sao bây giờ đây?



“Chị? Chị?”



“Hả??” Ngô Đồng giật mình hoàn hồn.



“Chị suy nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy? Em gọi chị mấy lần cũng không nghe.” Mắt Tiểu Nguyên tràn đầy lo lắng “Có phải gần đây chị mệt mỏi quá không?”



“không phải đâu.” Ngô Đồng nhìn xung quanh, chỉ vào chiếc ghế đá trong vườn hoa nói “Chị em mình qua bên kia ngồi một chút đi.”



Tiểu Nguyên cảm thấy chị mình hôm nay hơi kỳ lạ nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào. Hai người ngồi trên ghế dài, Tiểu Nguyên nghiêng đầu hỏi “Chị có chuyện muốn nói cho em biết phải không?”



Ngô Đồng cầm chặt tay Tiểu Nguyên, đầu tiên là cười trấn an rồi quyết định nói ra “Chị vừa mới làm một việc mà không biết phải nói với em như thế nào.”



“Chị, hai chúng ta là chị em ruột thịt, có gì mà không thể nói ra.” Tiểu Nguyên nhăn nhăn lông mày.



“Chị sợ em sẽ truy hỏi nhưng lại không biết giải thích với em như thế nào.”



Từ khi cha mẹ qua đời, hai chị em sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm so với chị em bình thường còn thân thiết hơn, cả hai đều trân trọng nhau, chia sẻ hết những buồn vui trong cuộc sống, cho nên Tiểu Nguyên không thể nghĩ ra việc gì mà chị mình muốn cho mình biết nhưng lại sợ mình truy hỏi.



Nhưng trên đời này ai cũng có những bí mật mà không muốn người khác biết, Tiểu Nguyên cảm thấy mình bây giờ đã trưởng thành nên có thể hiểu được chị mình.



“Chị, chị cứ nói đi. Nếu chị không muốn e truy hỏi, em sẽ không truy hỏi.”




Tần Qua nâng cửa kính xe, Ngô Đồng xoay người cài dây an toàn, quay đầu lại thì phát hiện cả người Tần Qua đều nghiêng hết sang bên mình, dây an toàn cũng không biết mở ra từ lúc nào.



Dây thần kinh của Ngô Đồng vang lên tiếng nhắc nhở, cô muốn lùi người lại thì mới phát hiện tự mình đã cột chặt người vào ghế lái phụ. Tần Qua vòng tay qua cái eo mềm mại của Ngô Đồng, một tay chống lên ghế ngồi. Ngô Đồng cảm giác mình là một miếng thịt trong miệng Tần Qua, bị anh gặm một lần, rồi lại liếm một lần. Tần Qua lùi lại một chút, nhìn cánh môi Ngô Đồng vừa còn sắc son đỏ tươi, giờ đã bị phai nhạt không ít, nháy mắt vừa lòng.



“anh làm cái gì vậy?” Hai má Ngô Đồng đỏ bừng vì nín thở, đôi mắt to tròn ngập nước đang mở to chẳng có chút gì uy hiếp người khác mà lộ ra vẻ mềm mại, đáng yêu.



“anh đâu có làm gì.” Tần Qua ngồi thẳng người, thắt dây an toàn một lần nữa rồi khởi động xe chạy ra khỏi khu chung cư.



Ngô Đồng tự mình giận dỗi một lúc nhưng cũng không có cách nào đối phó với Tân Qua. Qua gương chiếu hậu, cô phát hiện son môi đã bị phai, nên lấy trong giỏ xách hộp phấn trang điểm và cây son định trang điểm lại.



“Cây son đỏ của em mùi vị thật ngọt.” Tần Qua bỗng nhiên nói.



Ngô Đồng chớp chớp mắt, không hiểu nhìn Tần Qua, trong đầu lại hiện lên việc Tần Qua đột nhiên hôn mình, sau đó Ngô Đồng cũng hiểu rõ, cô liếc mắt “Nếu anh thích cây son này tôi tặng cho anh, cho anhăn ngon miệng.”



“anh chỉ thích ăn son trên miệng em.” Tần Qua nhìn Ngô Đồng cười sung sướng.



Ngô Đồng đã cầm cây son để trên môi, lại bởi vì câu nói của Tần Qua làm cô tô son cũng không được mà không tô son cũng không được, cả khuôn mặt trắng như vậy mà đôi môi lại nhạt màu làm thẩm mỹ của Ngô Đồng không thể tiếp nhận được. Cuối cùng Ngô Đồng giận dỗi nhét cây son vào lại túi xách, lấy ra một bịch khăn ướt, lau hết kem BB trên mặt.



Đến khi Tần Qua lái xe đến trung tâm mua sắm dụng cụ gia đình lớn nhất Đế Đô, Ngô Đồng đã tẩy trang xong. Mặt cô sạch sẽ, hai mắt có vết quầng thâm xanh nhạt làm cả người có chút mệt mỏi, mềm yếu.



“Tới rồi sao.” Ngô Đồng tháo dây an toàn, mở cửa xe bước xuống. Tần Qua tắt máy, cũng xuống xe. anh đi vòng qua đầu xe đến bên Ngô Đồng, duỗi tay ra nhẹ ôm lấy eo cô, vừa ôm cô vào lòng vừa đi.



“anh lại muốn làm cái gì vây?” Ngô Đồng không hiểu người đàn ông này lại lên cơn gì đây.



“anh ôm eo của vợ anh thì có gì sai sao?”



“Ôm vậy thì làm sao mà đi?”



Tần Qua không trả lời, hất cằm bảo cô nhìn phía trước. Ngô Đồng nhìn phía trước không xa, quả nhiên gặp một người phụ nữ trẻ trang điểm diêm dúa, thân mình õng ẹo giống như treo trên người của bạn trai.



“Người ta làm được là do họ có luyện tập qua, còn tôi không có kỹ năng này.” Ngô Đồng muốn ói.



“thật vô dụng.” Tần Qua vẻ mặt ghét bỏ.



“…” Ngô Đồng không còn gì để nói, cô thở phì phì, đẩy Tần Qua ra đi vượt lên phía trước.



Tần Qua nhướng mày cười nhẹ, bước dài vài bước là đuổi kịp Ngô Đồng, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏbé, mềm mại của cô. Ngô Đồng giãy giãy muốn tránh ra nhưng đó là một ‘nhiệm vụ bất khả thi’, cuối cùng cô tùy ý để Tần Qua nắm tay mình, hai người cứ vậy một trước một sau đi vào trung tâm mua sắm. Nhìn hai người giống như một đôi vợ chồng, cô vợ đanh đá đáo để bắt buộc ông xã mình khôngtình nguyện đi mua sắm.



“anh muốn mua gì trước.” Dạo quanh một vòng, Ngô Đồng cũng không biết mua món gì trước.



“Giường!” Tần Qua nói như một lẽ dĩ nhiên “anh chỉ quan tâm việc mua giường, cái khác tùy em.”



Vì sao lại quan tâm việc mua giường, Ngô Đồng nghe là hiểu ý tứ “đen tối” của anh. cô cảm thấy nhất định là mình ở một chỗ lâu với Tần Qua cũng bị lây nhiễm bệnh tâm thần mất rồi.