Ông Xã Phải Được Dỗ Dành

Chương 12 :

Ngày đăng: 02:09 19/04/20


Mặc dù hơi khó chịu nhưng Ngô Đồng vẫn theo Tần Qua đến khu bán giường nệm. cô nhìn một khu vực rộng lớn, rực rỡ muôn màu các loại giường, từ giường nguyên khối đến giường gấp, từ kiểu dáng châu Âu đến giường truyền thống Trung Quốc, loại nào cũng có, Ngô Đồng có chút hoa mắt không biết chọn cái nào.



“anh chị đến chọn giường cưới phải không ạ?” Người bán hàng là một cô gái rất vui vẻ.



“Làm sao cô biết là chúng tôi chọn giường cưới.” Tần Qua tò mò hỏi.



“Hai người nhìn rất xứng đôi, lại không đeo nhẫn cưới, vậy chắc chắn là chuẩn bị kết hôn rồi.” cô gáimỉm cười trả lời.



“Chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi.” Tần Qua nghe người bán hàng giải thích, tâm tình tự nhiên cảm thấy thật vui vẻ.



“Xin chúc mừng anh chị.” Người bán hàng nói “không biết phải xưng hô với anh chị như thế nào?”



“Tôi họ Tần.”



“anh Tần, anh muốn giường cưới như thế nào? Tôi có thể tư vấn giúp anh.”



Tần Qua nghiêng đầu nhìn Ngô Đồng, Ngô Đồng không hiểu nhìn lại anh, phát hiện người đàn ông này lại nhìn mình cười mờ ám, lập tức chuông báo động trong lòng reo lên. Tần Qua quay qua người bán hàng nói “Tôi muốn một cái giường tương đối rộng rãi, kích thước lớn hơn giường thông thường, đặc biệt là phải êm, dễ chịu thoải mái, thích hợp cho vận động.”



Người bàn hàng ban đầu thái độ nghiêm túc nghe Tần Qua nói, trong đầu hình dung một vài cái giường thích hợp để giới thiệu, chờ đến khi nghe được yêu cầu cuối cùng của Tần Qua liền ngây ngẩn cả người, sau đó chỉ có thể lúng túng cười cười.



Ngô Đồng cảm thấy khó thở, mạnh mẽ lấy giày dẫm lên chân Tần Qua. Tần Qua cúi đầu nhìn, thấy Ngô Đồng dùng gót giày dẫm lên chân mình thì khó hiểu hỏi “Em giẫm chân anh làm gì?”



Ngô Đồng cảm giác được cái dẫm chân này của mình là quá nhẹ, nhón đầu ngón chân lên tăng sức ép lên gót giày. Sắc mặc Tần Qua cuối cùng cũng có chút thay đổi, anh nhìn da chân của mình hơi đỏ lên cùng có thể thấy cái dẫm chân này Ngô Đồng đã bỏ ra bao nhiêu sức.



“Dù em có dẫm gãy chân anh thì những yêu cầu đó anh cũng không thay đổi đâu.” Tần Qua thà chết không chịu thay đổi “Mua sắm những vật dụng khác trong nhà giao cho em quyết định hết nhưng mua giường là phải theo ý anh.”



Ngô Đồng thấy ánh mắt của người bán hàng ngày càng ái muội, thì cảm thấy vừa thẹn vừa xấu hổ, thậtmuốn tìm một cái lỗ để chui xuống.



“Em đi đâu thế.” Tần Qua giữ tay Ngô Đồng lại.



“Tôi đi xem ghế sô pha, anh tự mua giường đi.” Ngô Đồng tức giận nói.



“không được, giường là hai chúng ta ngủ, em không chọn làm sao anh dám mua, anh còn muốn hai chúng ta nằm thử lên đó một chút.”



“anh …” Ngô Đồng cảm thấy anh đang cố tình bắt nạt cô.



“Khụ …” Người bán hàng kịp thời lên tiếng “À, ở đây chúng tôi có mấy cái giường phù hợp với yêu cầu của anh Tần, anh chị có muốn xem thử không?’



“Được.” Tần Qua cười, sau đó dắt tay Ngô Đồng đi theo.


Tần Qua nghiêng người đóng cửa xe, cố chấp đưa thẻ cho Ngô Đồng “Em cầm đi.”



“Nhất định phải nhận?” Ngô Đồng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông.



Tần Qua gật đầu, biểu lộ ý không cho từ chối.



Ngô Đồng mấp máy môi, thấy thái độ của Tần Qua hơi kích động, không dám kích thích thêm nên đành cầm lấy thẻ. Trong nháy mắt, vẻ mặt âm u của Tần Qua chuyển sang tươi sáng, anh nghiêng người hôn lên khóe miệng cô, ghé vào tai cô nói nhỏ “Mật mã là ngày chúng ta đăng ký kết hôn.”



Ngô Đồng cầm thẻ, đứng dưới cầu thang nhìn chiếc xe Jeep rời đi, vẫn chưa hồi hồn lại. Chỉ có thể nóitư duy của người bệnh tâm thần, người bình thường không thể lý giải được.



“Chị Hai.” Bỗng nhiên Ngô Khải từ phía sau một gốc cây đi ra, mặt mày nghiêm nghị.



“Tiểu Khải?” Ngô Đồng sửng sốt.



Hai người lên lầu, Ngô Đồng đưa cho Ngô Khải lon Cocacola, nói “Em có chuyện gì tìm chị?”



“Chị thực sự cùng Tần Đại thiếu kết hôn?”



Ngô Đồng ngẩn người, sau đó cười gật đầu.



“Có phải ba em ép chị không?” Ngô Khải tức giận đứng lên.



“không phải, là chị tự nguyện.”



“không có khả năng, trước đó rõ ràng là ba em chủ động tìm Tần thị bàn chuyện liên hôn thương mại, nhưng cuối cùng người kết hôn sao lại là chị được?” Ngô Khải hỏi “Ngày đó, ba chủ động đưa cả nhà đikiểm tra tủy em đã thấy kì lạ rồi.”



“Tiểu Khải.” Ngô Đồng bình tĩnh nhìn Ngô Khải đang xúc động “Mặc kệ vì lý do gì, em chỉ cần biết rằng … Việc này do chính chị quyết định.”



“Quả nhiên … quả nhiên là ….” Ngô Khải cảm thấy thật buồn nôn “Nếu như tủy của em không phù hợp …”



“Nếu như tủy của em không phù hợp, vậy Tiểu Nguyên sẽ không được cứu.” Ngô Đồng ngăn lời nói phía sau của Ngô Khải.



“Nếu Tiểu Nguyên biết …”



“Vậy đừng nói cho Tiểu Nguyên biết, ít nhất là trong thời gian này.” Ngô Đồng nhìn em họ “Đồng ý với chị.”



“Chị Hai.” Ngô Khải không hiểu sao mọi việc lại đến mức này nhưng cậu lại không có năng lực để giải quyết, im lặng một lúc, cuối cùng chỉ hỏi một câu “anh ta có đối xử tốt với chị không?”



“anh ấy sẽ tốt với chị.” Ngô Đồng cười, nói nhỏ, giống như một lời cầu nguyện.