Ông Xã Phải Được Dỗ Dành

Chương 13 :

Ngày đăng: 02:09 19/04/20


Trong cửa hàng tổng hợp nào đó ở Đế Đô, Tần Qua dẫn Phi Phi đi chọn bộ ghép hình mới, Tần Qua vừa nhìn di động vừa giúp Phi Phi chọn mấy bộ ghép hình. đi dạo một vòng, hai cha con đi tính tiền, nhân viên thu ngân nhìn trong xe chở hàng có ba bộ ghép hình phức tạp cỡ lớn, thán phục nói “Ồ, anh đúng là người đam mê thật sự đó.”



“không phải tôi đâu, của con trai tôi đó.”



Nhân viên thu ngân nhìn cậu nhóc đang ngồi trong xe chở hàng, kinh ngạc. Tần Qua thanh toán tiền, đẩy xe chở hàng ra bãi đỗ xe, nói với Phi Phi “Sao mấy ngày nay mẹ con không tìm ba? Ba đưa cho mẹ thẻ tín dụng, cô ấy cũng không dùng, chẳng lẽ cô ấy không có mua sắm gì sao?”



Tần Qua nhớ lại nét mặt của Ngô Đồng khi đó, dường như nhận ra điều gì đó, lại bắt đầu lẩm bẩm “Chẳng lẽ mẹ con không thích ba đưa thẻ cho cô ấy? không phải, rõ ràng cô ấy rất thích tiền. Hay là côấy thích cổ phần hơn? Nhưng cổ phần công ty ba không thể chuyển giao cho cô ấy.”



“Hay là chúng ta đi tìm mẹ ăn cơm tối đi.” Tần Qua cảm thấy ý kiến này rất hợp lý. “cô ấy đã là mẹ của con vậy mà con còn chưa gặp cô ấy nữa.”



“Được không con?”



Tất nhiên là Phi Phi không thèm để ý người ba ngốc của mình đang lầu bà lầu bầu, cậu nhìn hộp ghép hình mới mua không dời mắt, mà Tần Qua thì đương nhiên coi là Phi Phi đã đồng ý, đem hộp ghép hình bỏ vào cốp xe, đồng thời nhắn Wechat cho Ngô Đồng (anh đến mời em ăn cơm.)



đang ngồi trong quán cà phê thanh tĩnh để vẽ thiết kế, nghe âm thanh tin nhắn điện thoại, Ngô Đồng cầm lên xem, thấy nội dung tin nhắn, cô hơi nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi định vị vị trí gửi cho Tần Qua.



Tần Qua nhìn tin nhắn Ngô Đồng hồi đáp, mỉm cười hài lòng rồi lái xe đến địa chỉ đã định vị. Khoảng 30 phút sau, Tần Qua bế Phi Phi bước vào quán cà phê liền nhìn thấy vị trí Ngô Đồng đang ngồi.



“anh đi mấy người ạ?” Người phục vụ tiến đến hỏi.



Tần Qua lắc đầu, chỉ về hướng Ngô Đồng ngồi, người phục vụ gật đầu và lùi lại. Tần Qua để Phi Phi xuống dưới đất, nắm tay cậu nhóc từ từ đi tới, đến khi bóng của hai cha con hắt vào bản vẻ của Ngô Đồng, cô mới ngẩng đầu lên,



“anh đến rồi hả.” Ngô Đồng nhoẻn miệng cười.



Tần Qua như bị nụ cười của cô làm hoa mắt, anh chớp mắt một cái rồi nghiêng người hôn lên khóe miệng Ngô Đồng. Có lẽ mỗi lần gặp đều bị Tần Qua hôn, tâm trạng của Ngô Đồng đã điều chỉnh, khôngcòn khó chịu nữa, ánh mắt cô nhìn phía trái Tần Qua.



“Đây là Phi Phi sao?”



“Ừ.” Tần Qua gật nhẹ, không nói gì thêm.



Ngô Đồng là nhà thiết kế trang phục trẻ em, bản thân cô rất thích trẻ nhỏ, hơn nữa ngoại hình Phi Phi rất đáng yêu, Ngô Đồng rời khỏi chỗ ngồi, nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt Phi Phi, cười thân thiện “Chào con, cô là Ngô Đồng.”



Phi Phi nhìn Ngô Đồng một chút nhưng không bộc lộ cảm xúc gì.



Ngô Đồng hơi kinh ngạc, nhìn thoáng qua Tần Qua “Bé hình như không thích tôi.”
“Khi đi du lịch là kỳ hạn cuối anh cho em, nếu em không thể chuẩn bị kỹ càng, anh có thể giúp em.” Tần Qua nói khẽ.



“Tôi không trốn tránh.”



“Vậy thì tốt.” Dường như Tần Qua rất hài lòng với câu trả lời của Ngô Đồng, liền giữ nguyên tư thế hôn lên môi cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái như giục Ngô Đồng đón nhận mình. Ngô Đồng thả lỏng, đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của anh. Nụ hôn của anh quá mạnh mẽ đến mức làm cho cô đứng khôngvững, thân thể không tự chủ ngả về phía sau làm cô theo phản xạ bám vào vai anh. Giống như nhận được tín hiệu kích thích, hai tay anh đặt bên eo Ngô Đồng tăng thêm sức, làm sâu thêm nụ hôn này.



Khi hai người tách ra, mấy sợi tơ bạc ánh lên dưới ánh đèn đường mờ ảo, Ngô Đồng thấy được trong mắt Tần Qua là kích động điên cuồng, Tần Qua thấy được trong mắt Ngô Đồng là yếu đuối và mờ mịt.



Tần Qua không thích ánh mắt này của cô một chút nào, anh buông tay “Em đi lên đi, ngày mốt anh đến đón em.”



“Vâng.” Ngô Đồng lui về sau nửa bước.



Tần Qua cau mày nhưng không nói gì, nếu như anh có thể hiểu phụ nữ, nhà họ Tần đã không cần liên hôn thương mại. Tần Qua quay trở lại xe Jeep, khi anh mở cửa chuẩn bị lên xe thì nghe tiếng Ngô Đồng gọi.



“Tần Qua.”



Tần Qua kinh ngạc quay đầu lại.



“Ngày đó vì sao anh lại đổi đối tượng liên hôn là tôi?” Ngô Đồng hỏi.



“…” Tần Qua nhớ lại một lúc, rồi nói “Bởi vì …”



“anh đổi thành tôi … Có phải là anh có chút thích tôi không?” Ngô Đồng không nghe Tần Qua trả lời xong mà hỏi tiếp một câu.



“Đương nhiên là thích, anh nghĩ anh đã biểu lộ rõ ràng.” Tần Qua cười tự nhiên, nói xong còn đưa tay sờ sờ lên môi.



“Được.” Ánh mắt Ngô Đồng trở nên kiên định “Từ hôm nay tôi cũng sẽ thử … thích anh.”



Khi Tần Qua lái xe đi, anh vẫn còn chưa định thần, trong đầu luôn chiếu đi chiếu lại hình ảnh câu nóicủa Ngô Đồng, lăn qua lộn lại không giải thích được, anh lại nhìn Phi Phi trưng cầu ý kiến.



“Phi Phi à, con nói xem tại sao mẹ con lại muốn bắt đầu thích ba? cô ấy không phải là thích tiền nhất sao?”



“Nếu là Tần Hoài thì không nói, dù nhà họ Tần có tiền nhưng ba con có bệnh trong người mà.”