Ông Xã Phải Được Dỗ Dành

Chương 61 :

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Ngô Đồng cùng Tần Qua và Phi Phi lái xe đến Hoàn Sơn Phỉ Thúy là sáu giờ chiều. Mùa đông trời tối sớm, khi xe Jeep tiến vào biệt thự thì toàn bộ biệt thự đã được thắp đèn sáng rực rỡ như một tòa lâu đài.



Tần Qua nhìn lướt qua chiếc xe BMW màu đỏ đậu bên cạnh “Xem ra bạn gái của Tần Hoài cũng đã tới.”



Nghĩ đến bạn gái của Tần Hoài, Ngô Đồng nhớ đến hai lần gặp mặt Sở Vận, tò mò hỏi “anh cũng biết côấy hả?”



“không.” Tần Qua lắc đầu.



“Sao em nghe nói Tần Hoài và cô ấy yêu đương cũng lâu rồi mà?” Ngô Đồng kinh ngạc “anh chưa gặp mặt lần nào luôn sao?”



“Khi nào cô ta vẫn chưa phải là vợ Tần Hoài thì với anh mà nói, cô ta chỉ là người xa lạ.” Tần Qua khôngđể ý nói “Ngoại trừ vợ anh, anh quan tâm những phụ nữ khác làm gì.”



Ngô Đồng đã tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe thì bất ngờ bị lời nói của Tần Qua làm cho đỏ mặt “Chúng ta nhanh vào thôi, chắc ba mẹ đang đợi đó.”



Tần Qua cầm theo quà tặng, đi theo sau hai mẹ con, chậm rãi ung dung bước vào biệt thự.



“Con chào ông nội, con chào bà nội, con chào chú Ba.” Vừa vào cửa, Phi Phi lập tức rời khỏi tay Ngô Đồng, co cẳng chạy về phía mọi người đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.



“Phi Phi.” Tần Hoài ngăn cháu trai lai, bế lên làm cậu nhóc cười khanh khách.



“Đến đây Phi Phi, cho bà nội ôm một cái, bà nội nhớ con quá nè.” Mẹ Tần cũng đi đến, đón Phi Phi từ tay con trai nhỏ.



“Mẹ, con để Phi Phi ở lại mấy ngày cho ba mẹ chơi với nhóc chán thì thôi.” Tần Qua và Ngô Đồng cũng vừa vào đến phòng khách.



“Con rời khỏi Phi Phi được hả?” Mẹ Tần sững sờ.



“Gì mà rời với không rời được chứ?” Tần Qua nhíu mày cười cười.



“Vậy thì tốt quá.” Mẹ Tần vui vẻ nói với Phi Phi “Phi Phi, con ở lại chơi với bà nội được không?”



“Vâng ạ.” Phi Phi ngoan ngoãn gật đầu.



Ngô Đồng mang theo mấy hộp quà, đứng cạnh Tần Qua, có chút mất tự nhiên nói “Con chào ba mẹ. Tần Hoài.”



Nhìn thấy Sở Vận bên cạnh Tần Hoài, Ngô Đồng cũng cười nhẹ, gật đầu “Sở Vận, chào cô.”



“Chào anh Tần Qua, chị Ngô Đồng.” Sở Vận cũng cười chào hỏi.



Tần Qua nhìn Sở Vận nhàn nhạt gật đầu xem như chào hỏi. Trước đây vốn dĩ đối với người ngoài, Tần Đại thiếu luôn giữ một bộ mặt lạnh nhạt ít nói.



Lúc này, người làm đi lên tiếp nhận các túi quà trong tay hai người, đem túi quà đặt lên bàn trà, lại có người tới giúp hai người cởi áo khoác treo lên giá, còn áo khoác của Phi Phi đã sớm được mẹ Tần cởi ra đưa cho người làm rồi.



“Về nhà ăn bữa cơm mà con còn mang quà cáp làm gì.” Mẹ Tần nói.



“Mẹ, đã chuẩn bị rất lâu.” đang ngồi giữa ông bà nội, Phi Phi lập tức nói.



“Ồ??” Ba Tần nghe xong thì hứng thú nói “Phi Phi biết mẹ chuẩn bị những gì luôn sao?”



“Dạ, con biết.” Phi Phi lập tức từ trên ghế nhảy xuống, chỉ vào từng món từng món trên bàn nói “Đây là quần áo mẹ đã may cho ông nội, chú Ba, bà nội.”



“Tự con làm hả?” Mẹ Tần sửng sốt nói “Quần áo mua là được rồi, con vất vả may làm gì.”



“Dạ, cũng không vất vả ạ.” Ngô Đồng không biết giải thích thế nào, chỉ có thể lúng túng cười cười.



Tần Đại thiếu thấy bà xã nhà mình căng thẳng như vậy, liền lên tiếng “Lần trước mọi người thấy con và Phi Phi mặc đồ do Ngô Đồng thiết kế nên nói Ngô Đồng may cho một bộ hay sao?”



“A, đúng rồi. Đúng là ba đã nói, ba cũng chỉ nói vậy thôi, không ngờ đứa nhỏ này lại nhớ kĩ như vậy.” Ba Tần nhớ lại chuyện này, nụ cười với Ngô Đồng hòa ái thêm mấy phần.
“Vậy chú nói nhiều nhiều cho cô ta biết đi.” Tần Qua giễu cợt nói “Vừa rồi, nghe mẹ nói anh sẽ khôngtham gia quản lý Tần thị, cô ta vui đến nỗi suýt nữa cười ra tiếng luôn rồi.”



“anh cứ nói quá …”



“Tìm hiểu anh thì cũng coi như xong, cô ta lại dám lấy quà vợ anh tặng mẹ để mà nịnh nọt. cô ta có ý gì, khi dễ vợ anh là người hiền lành đúng không.” Đây mới là nguyên nhân chính khiến Tần Đại thiếu nổi giận “cô ta là gì mà chủ động đứng như vậy, bộ tưởng là chủ nhân của nhà này hả, người không biết còn tưởng là cô ta mới là con dâu nhà họ Tần đấy, còn vợ anh chỉ là người ngoài phải không.”



“…” Tần Hoài.



“Dù sao anh cũng nói rõ với chú rồi, sau này anh và chị dâu về nhà không cho phép chú mang bạn gáitới, chúng ta đừng có ở chung một chỗ.” Tần Đại thiếu tức giận nói.



nói nãy giờ cũng là vì chuyện của chị dâu.



Tần Hoài nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của anh trai, đột nhiên hỏi “anh, nếu theo như tính khí trước đây của anh chắc là anh phải bùng phát tại chỗ rồi.”



“Sao nào? Chú trách anh hôm nay nể mặt chú quá hả?” Tần Qua liếc nhìn em trai.



“không phải, em chỉ cảm thấy nửa năm qua, anh thay đổi rất nhiều.” Tần Hoài cười nói “anh bình tĩnh hơn trước đây nhiều, mặc dù vẫn còn thích oán giận người khác nhưng cũng không làm người khác phải sợ hãi. Phi Phi cũng thay đổi rất nhiều, biết nói chuyện, còn hoạt bát, nhanh nhẹn như vậy.”



“Xem ra việc để anh kết hôn là quyết định đúng đắn.” Tần Hoài vui mừng nói.



“Cuộc sống hôn nhân đúng là không tệ lắm.” Nhớ đến những lúc ở cùng với bà xã, Tần Đại thiếu khôngngại ngần mà cho em trai một bát thức ăn cho chó.



“anh, anh … thích chị dâu ở điểm nào?” Tần Hoài hỏi



“Rất nhiều thứ, như là cô ấy xinh đẹp, giọng nói dễ nghe, tóc dài, thích mặc váy trắng …”



Tần nhị thiếu nghe mà đen mặt, những điều kiện đó thì đi ra ngoài đường vơ lấy cũng được một nắm to có được hay không.



“Dù sao thì bà xã ấy à, là người mà chú muốn sống cùng đến hết cuộc đời, quan trọng nhất là chú lúc nào cũng muốn được ở bên cô ấy.” Sau khi liệt kê một loạt ưu điểm của bà xã, Tần Đại thiếu để lại lời tổng kết lời ít ý nhiều “anh cũng thích ở cùng một chỗ với vợ anh.”







Vì sao rõ ràng anh đã có bạn gái mà vẫn ăn phải thức ăn cho chó thế này?



Tần Hoài im lặng cười khổ, cúi đầu trầm tư, một cuộc hôn nhân hòa hợp là sự hòa hợp về trình độ, năng lực, hoàn cảnh gia đình hay là sự hòa hợp về mặt tình cảm đây?



Tác giả có lời muốn nói:



Phi Phi: Ba ơi, hôm nay cái dì đó thật đáng ghét. Luôn cướp lời của mẹ.



Tần Qua: Sau này con không được tìm vợ như vậy nhé.



Phi Phi: Vâng ạ, phải tìm người như mẹ vậy.



Tần Qua: Mẹ con là của ba.



Phi Phi: Dù sao con phải tìm được người như mẹ.



Tần Qua: Mẹ chỉ có một mà thôi.



Phi Phi: Vậy ba và mẹ sinh cho con một người.



Tần Qua: Thằng nhóc thúi, đó là em con.



Ngô Đồng: anh và Phi Phi nói bậy gì đó, đêm nay ngủ sô pha đi